Kỷ Thương quay về hình như còn sớm hơn so với dự định.
Phong Dã Thiệu đứng đấy như trời trồng, thực sự là chẳng biết phải nói gì nữa.
Theo như anh được biết thì phải vài tuần nữa Kỷ Thương mới quay về, vì lý do gì bây giờ đột ngột lại xuất hiện ở đây.
“Nhìn hai đứa kìa, định đứng đấy nhìn anh mãi à? Trời sắp tối rồi đấy!” - Kỷ Thương lên tiếng như thúc giục, đôi mắt nhìn Diệp Liên Tuyết và Phong Dã Thiệu vẫn nồng đậm ý cười.
Mà cái điệu cười quá quen thuộc này phải thật lâu rồi cả hai mới được nhìn thấy một lần nữa.
“Anh… sao anh về lại không cho ai biết?” - Phong Dã Thiệu tiếp lời, trong giọng nói của anh xen lẫn chút phức tạp cùng với bất ngờ từ nãy đến giờ vẫn chưa cách nào vơi bớt.
Ngược lại, Kỷ Thương chỉ cười, anh xoa xoa đầu Diệp Liên Tuyết hệt như ngày bé rồi lại vỗ vỗ vai Phong Dã Thiệu.
“Thế nên bây giờ mới bất ngờ thế này có đúng không? Cậu thì anh chẳng nói làm gì rồi bởi vì về sau chúng ta là đồng nghiệp.
Nhưng còn con bé này…” - Anh nhìn Diệp Liên Tuyết, hơi chau mày lại: “Không hiểu sao lại vạ rơi đầy mình như thế này cơ chứ?”
Hoá ra Kỷ Thương mặc dù suốt thời gian qua đều ở Ba Lan, đến tung tích cũng không để cho bất kì ai biết nhưng chuyện gì xảy ra đối với những người thân của mình anh đều biết hết tất cả.
Diệp Liên Tuyết cả một buổi chỉ biết im lặng đứng nhìn anh, thực sự cũng chẳng biết nói chuyện gì nữa.
Năm đấy đột nhiên Kỷ Thương bỏ đi chẳng nói với ai một tiếng, sư phụ vì chuyện này mà đóng cửa không khám bệnh mấy ngày liền.
Năm đấy Diệp Liên Tuyết chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, đối với sự đột ngột rời đi của Kỷ Thương luôn cảm thấy thực sự giận anh.
Kỷ Thương là niềm tự hào của sư phụ, anh chưa bao giờ làm phật ý ông, cũng chưa bao giờ khiến cho sư phụ phải thôi tự hào.
Nhưng lần đấy anh chẳng nói chẳng rằng đột nhiên mất tích, không có cách nào diễn tả được lúc đấy sư phụ đã sốc đến mức nào.
Mà Diệp Liên Tuyết cũng chưa bao giờ nghĩ đến khi gặp lại Kỷ Thương, cô sẽ dùng bộ mặt gì.
Tất cả mọi người đối với chuyện của Kỷ Thương đều tồn tại trong lòng một sự tối kỵ, không thương, không ghét, chỉ có trách cứ cùng thắc mắc.
Năm đấy sư phụ vì anh buồn đến bao nhiêu, anh liệu có biết?
Diệp Liên Tuyết lách khỏi người Phong Dã Thiệu đi trước, cô sẽ không nói chuyện cùng với Kỷ Thương bởi vì bản thân chưa bao giờ chấp nhận được.
Hình ảnh sư phụ suy sụp vào năm đấy được dịp tái hiện lại trong đầu cô khiến cho cô không có cách nào tự tin đối diện được.
Kỷ Thương nhìn theo bóng lưng của Diệp Liên Tuyết, anh vội cụp mắt xuống, giấu đi một chút xíu sự mất mát vào sâu tận đáy mắt.
“Con bé này vẫn như thế nhỉ?” - Anh buột miệng nói.
Phong Dã Thiệu thở dài, trong lòng Diệp Liên Tuyết rốt cuộc có bao nhiêu phức tạp tất nhiên anh sẽ không bao giờ tỏ tường hết.
Chỉ là anh cảm thấy thương cô, năm đấy lúc sư phụ suy sụp vì Kỷ Thương không từ mà biệt, Diệp Liên Tuyết là người duy nhất túc trực bên ông.
Đã lâu như vậy rồi, dường như sự trách cứ trong lòng cô vẫn chưa bao giờ thuyên giảm.
“Anh à… A Tuyết không phải tiếng một tiếng hai là có thể khuyên được nó đâu.” - Phong Dã Thiệu nặng nề nhìn Kỷ Thương, anh có trách cứ, có rất nhiều thắc mắc với người sư huynh này nhưng anh vẫn không thể giận được.
Nhất định anh cũng sẽ không bao giờ để bọn họ vì hiềm khích mà không nhận nhau.
Kỷ Thương chỉ cười, đôi mắt anh chất chứa thống khổ cùng vài ba thứ cảm xúc hỗn độn không rõ ràng: “Anh biết mà! Chỉ là không nghĩ nó vậy mà lại không nể mặt anh đến thế! Con bé này…!”
Có lẽ Kỷ Thương cũng biết được lý do Diệp Liên Tuyết thành ra như thế.
Phong Dã Thiệu định hỏi anh vì sao năm đấy lại không một