Quốc Thịnh nhận ra mi mắt Thanh Đan khẽ nheo lại, anh cố gắng gọi cô trong sự mong chờ.
Thanh Đan sẽ tỉnh dậy chứ.
Lập tức bác sĩ được gọi đến, Thanh Đan nhanh chóng được đo điện não, nhận ra các dây thần kinh như những mạch điện đang xuất hiện sự kí.ch thích.
Vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì bệnh nhân cũng có thể tỉnh dậy.
Quốc Thịnh nghe tin từ bác sĩ, tay anh run lên hồi hộp.
Quốc Thịnh ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Thanh Đan, chờ đợi cô.
"Một chút nữa thôi, anh chờ em được mà."
......................
"Đây là đâu, sao ánh sáng nhiều vậy.
Đây là đâu?"
Thanh Đan chậm rãi, từng bước đến nơi ánh sáng ấy.
Cô nhận ra giọng nói đang gọi cô.
"Thanh Đan...Thanh Đan!"
Người ấy, chẳng phải là Quốc Thịnh sao? Không phải, anh ấy sẽ không vì cô mà đau đớn như vậy.
Bất chợt Thanh Đan giật mình, cô đưa tay sờ lên bụng, chẳng phải cô đã mang thai sao, bây giờ lại chẳng có gì.
"Con tôi...con tôi đâu? Không, Quốc Thịnh đang ở đó, mình không thể quên nỗi đau ấy!"
Thanh Đan lưỡng lự, ánh sáng kia càng lúc càng mạnh mẽ, nó như đang hút cô vào bên trong.
"Không, anh ấy...tôi không muốn tiếp tục đau khổ..."
Thanh Đan vùng chạy, nhưng chân cô lại như không có sức lực, lại có tiếng bi bô đứa trẻ gọi cô.
"M...mẹ..."
Thanh Đan sững sờ, phải chăng con của cô đang gọi cô.
Thanh Đan như bừng tỉnh.
......................
Bất chợt người đang nằm trên giường bừng mở mắt, Quốc Thịnh trừng mắt, anh run run không thốt nên lời, Thanh Đan thật sự đã tỉnh rồi.
Quốc Thịnh liền gọi bác sĩ, môi anh khẽ nở nụ cười, anh ôm lấy con gái mà rưng rức khóc.
Cả gần một năm qua, không ngày nào Quốc Thịnh không sống trong sợ hãi, anh từng ngày từng giờ mong cô mở mắt ra nhìn anh.
Quốc Thịnh khẽ gọi Thanh Đan.
"Thanh Đan...em nghe anh nói không?"
Thanh Đan không đáp lại, hai đồng tử bất động, Thanh Đan chỉ nhìn lên trần nhà, không trả lời Quốc Thịnh.
Những kiểm tra của bác sĩ cho thấy, Thanh Đan đã tỉnh dậy, nhưng những giác quan, cảm nhận của cô vẫn chưa phục hồi.
Hiện tại Thanh Đan như một người ngủ sâu bị tỉnh giấc bất ngờ, cô ấy cần thời gian để hồi phục những giác quan, cũng như những cảm nhận của môi trường xung quanh.
Quốc Thịnh nghe xong, môi khẽ nở nụ cười nhưng khóe mắt lại rưng rưng.
"Tốt quá rồi, chỉ cần cô ấy tỉnh lại...tốt hơn rất nhiều rồi!"
......................
Những ngày sau đó, Quốc Thịnh thường đến viện cùng một bó hoa trên tay, đến khi bó hoa ấy tàn, anh sẽ