Quốc Thịnh trở về phòng,anh chợt dừng bước khi thấy bóng người đang ở bên trong.
Trên bàn, một bó hoa hồng baby được đặt trên đó.
Quốc Thịnh vội đi vào trong, người kia nghe tiếng bước chân cũng xoay người nhìn lại, là Mỹ Linh.
Quốc Thịnh không giấu được nỗi tức giận mà hét vào người đối diện.
"Cô đến đây làm gì hả? Cô đã làm gì cô ấy?"
Mỹ Linh nhìn thấy Quốc Thịnh nổi giận thì liền giải thích.
"Em chẳng làm gì cả, em muốn đến thăm cô ấy!"
Quốc Thịnh nắm chặt tay mình lại, anh ngồi xuống bên cạnh Thanh Đan, ánh mắt anh lộ ra sự lo lắng cho cô.
Mỹ Linh nhìn thấy tất cả, cô nở nụ cười nhẹ nhàng.
"Em xin lỗi vì những việc đã xảy ra.
Do bản thân em ích kỷ.
Khi em đọc được tin tức vụ nổ, em hiểu ra anh yêu cô ấy như thế nào."
"Trước kia, dù chúng ta đã có khoảng thời gian hạnh phúc, nhưng anh cũng chưa khi nào vì em mà quên đi bản thân mình!"
"Khi em thấy anh vì Thanh Đan mà lao vào bên trong mặc nguy hiểm, em hiểu đối với anh, cô ấy quan trọng đến thế nào!"
Quốc Thịnh nắm tay Thanh Đan, anh chẳng nhìn Mỹ Linh mà chỉ hỏi lại.
"Cô đến đây nói vậy là có ý gì?"
Mỹ Linh cười, nhìn anh nói tiếp.
"Một năm qua, em rất muốn gặp hai người để nói xin lỗi.
Nhưng em không đủ dũng khí.
Ngày mai em sẽ đi sang nước Y, nên hôm nay em đến để nói lời xin lỗi và chào hai người!"
Lúc này,Quốc Thịnh mới giãn cơ mặt, anh đứng dậy, anh từ tốn rót nước, lịch sự mời Mỹ Linh.
Sau đó anh lại đến bên cạnh Thanh Đan.
Mỹ Linh đứng nhìn họ, cô hiểu mọi chuyện bây giờ đã rõ ràng, cô cũng không cố chấp từ một năm nay.
Mỹ Linh cười, cô chào tạm biệt Quốc Thịnh rồi ra đi.
Quốc Thịnh nhìn theo Mỹ Linh ra cửa, anh cũng không hận thù Mỹ Linh thêm, vì hiện tại Thanh Đan đang ở đây, bên cạnh anh.
Quốc Thịnh nhìn Thanh Đan, chợt thấy ánh mắt cô có chút xao động khi nhìn Mỹ Linh đã đi xa.
Anh cười, khẽ sờ lên má Thanh Đan.
"Em đang ghen sao? Cô ấy sẽ không làm phiền chúng ta nữa đâu!"
......................
Sinh nhật bé Đan Vy rộn ràng, bà Thanh và ông Hoàng thấy Thanh Đan được ra viện thì họ rất vui mừng.
Từ bây giờ gia đình họ lại sum vầy, không phải mỗi người mỗi nơi.
Thanh Đan im lặng ngồi trên xe lăn, ánh mắt vô định, Quốc Thịnh ôm lấy bé Đan Vy, anh vui vẻ nói với mọi người.
"Ngày này một