Liễu Thanh ra ngoài trong trạng thái vô cùng buồn bực.
Mất đi anh rồi thì lấy cái mỏ vàng nào cho ả đào nữa.
Tài sản của anh, ả cả đời tiêu xài không hết, sao có thể nói bỏ là bỏ.
Ả về phòng, ngồi xuống ghế bắt đầu suy nghĩ những kế hoạch để kéo anh quay về.
- Không được, Hạo Thiên… anh nhất định phải là của em… không được của bất kỳ ai khác…
Bên phòng, Hạo Thiên hạ người xuống ghế sau khi Liễu Thanh rời đi.
Dư âm hôm qua vẫn còn trong người khiến anh phải đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương.
Đầu óc trống rỗng, cả người đều ê ẩm nhức mỏi.
Nhìn đống tài liệu chưa giải quyết trên bàn, anh nén tiếng thở dài.
Cánh cửa mở ra, anh biết là ai liền giả vờ đau đớn hơn.
Khuôn mặt nhăn nhó, tay liên tục vỗ đầu ra vẻ bản thân đang rất tệ.
Thẩm Như tiến vào dự chỉ thảy tệp tài liệu lên bàn cho anh rồi rời đi nhưng nhìn thấy anh cứ ngồi xoa xoa hai bên thái dương cùng khuôn mặt nhăn nhó khiến cô lo lắng.
Ngập ngừng đưa tay chạm lên vai anh vỗ vỗ vài cái lên tiếng.
- Anh bị sao vậy?
- Đau đầu chút thôi, không có sao.
- Ừm.
Cô bỏ đi luôn sau câu trả lời ngắn gọn.
Hạo Thiên chớp chớp mắt không tin vào mắt mình nữa.
Anh chỉ đang giả vờ để nhõng nhẽo, ai có ngờ cô lại chẳng chút quan tâm.
Dáng vẻ bất cần nhưng cũng có chút đáng thương.
- Cô ấy không quan tâm mình ư?
- …
- Em đúng là đồ vô lương tâm, chả thương người ta.
Cứ như vậy, tên tổng tài mặt lạnh nào đó tự dỗi tự nói một mình trong căn phòng làm việc của mình.
Ngồi lảm nhảm một lát anh liền đưa tay lấy tệp tài liệu cô vừa mang lên xem qua.
Cách tiếp cận cô duy nhất của anh là giao cho cô những tài liệu quan trọng.
Bắt cô xử lý rồi mang lên cho mình.
Đây là cách duy nhất để anh có thể nhìn thấy cô trong giờ làm việc.
Một lát sau thì cánh cửa một lần nữa mở ra.
Thẩm Như bước vào thảy chai dầu lên người anh như không cố ý.
Cô đảo mắt nhìn ra hướng khác, tránh né đi ánh mắt của anh.
- Thoa một chút dầu sẽ đỡ hơn.
- Em quan tâm tôi sao? Thật sự rất vui đó.
- Ảo tưởng!
Cô lại bỏ đi sau câu trả lời ngắn gọn, để lại một người vừa hạnh phúc vừa uất ức ở phía sau.
Chiều hôm ấy, anh về nhà đã không thấy cô đâu.
Xe cô đã ở dưới gara lại càng khiến anh khó hiểu.
Gọi điện thì cô không bắt máy, anh lo lắng vào bếp hỏi dì Giai Giai.
- Đi đâu rồi vậy? Dì Giai Giai, thiếu phu nhân đi đâu rồi?
- Dạ tôi không biết.
Ban nãy có đại thiếu gia Mạc Thị qua rước thiếu phu nhân đi đấy ạ.
- Cái gì? Mạc Kiến Phong qua đây? Sao dì lại để cho cô ấy đi với cậu ta?
- Ơ, thiếu phu nhân nói đó là bạn cô ấy.
Với lại tôi làm gì có quyền quản lý thiếu phu nhân.
- Aiss, chết tiệt.
Anh vò tung mái tóc lên tiến lại phía sofa phòng khách ngồi xuống.
Hậm hực cả buổi vẫn không thấy cô về khiến tâm tình anh không tốt.
Càng không tốt khi nghĩ đến tên Mạc Kiến Phong.
Đồng hồ điểm 7 giờ, dì Giai Giai bước ra cúi đầu chào anh.
- Thiếu gia, tôi đã dọn dẹp và làm xong bữa tối nên xin phép ra về.
Thiếu gia