Tối hôm ấy, nằm trên giường mà Nhất Văn không sao ngủ được.
Anh cứ mãi nhớ tới lời nhắc nhở của tên bạn thân.
Chẳng biết bản thân có nên cân nhắc nghe lời hay không? Nhìn qua bóng lưng còn giận dỗi mình kia mà khẽ thở dài.
Cuối cùng đánh làm liều vòng tay ôm lấy Khả Phi.
Cánh môi anh hạ xuống từ vành tai đến cổ cô khẽ m*t nhẹ thỏ thẻ vài lời hối lỗi.
-Đừng giận anh nữa, anh xin lỗi.
Là anh không nên như vậy…
-Anh biết lỗi sao?
-Anh biết em lo cho anh nên mới không mong anh tới những nơi như quán bar.
Nhưng anh thật sự chỉ tới đó uống vài ly tâm sự vài câu chuyện với Hạo Thiên, chứ anh không có gì hết.
Anh xin lỗi em…
Khả Phi khẽ thở dài quay người đối diện với anh.
Ánh mắt cô hiện lên chút gì đó rồi lại dừng lại né tránh ánh nhìn của anh.
Nhất Văn khó hiểu nhìn cô, anh có chút lo lắng.
-Em sao vậy?
-Nhất Văn, anh có bao giờ nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của chúng ta chưa? Yêu nhau 6 năm, em thật sự chỉ sợ rằng giữa anh và em sẽ có cảm giác nhàm chán.
Em sợ anh sẽ bỏ em mà đi tìm niềm vui mới.
Em..
ưm…
Môi cô lập tức bị Nhất Văn xâm chiếm, anh thật sự không muốn nghe những lời này thêm nữa.
Dứt nụ hôn, Nhất Văn vén nhẹ mái tóc cô qua tai.
Ánh mắt ấm áp đầy sự ôn nhu xoáy sâu vào người con gái bên dưới.
-Không phải là có bao giờ mà là luôn luôn.
Anh chưa bao giờ có ý định không nghiêm túc đối với quan hệ của chúng ta.
Anh lúc nào cũng mong muốn chúng ta có một cái kết đẹp, muốn nhìn thấy em hạnh phúc và vui vẻ bên anh.
-Văn… anh…
-Chúng ta kết hôn nhé!
-Anh thật sự muốn kết hôn với em?
-Đồ ngốc, không kết hôn cùng em thì anh biết kết hôn cùng ai đây?
-Nhất Văn… anh là một bác sĩ giỏi, gia thế vững vàng… còn em thì chỉ là đứa nhỏ mồ côi… em không có bằng cấp, không có tài sản… chỉ là nhân viên bán hàng bình thường…
-Sao lại nói chuyện này? Anh không quan tâm những việc đó, anh yêu em là yêu con người của em.
Cho dù em có là ai anh cũng sẽ yêu em như bây giờ.
Khả Phi khẽ cười chủ động kéo anh xuống hôn lên môi anh.
Giây phút này cô đã biết cô chọn đúng người.
Nhất Văn bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hòa quyện cùng cô.
-Em như vậy là dụ dỗ anh sao?
-Ừm, thì là em dụ dỗ anh đấy!
-Khả Phi… cho anh nhé…
Cô gái bên dưới khẽ ngại ngùng quay mặt chỗ khác gật đầu.
Nhất Văn bật cười quay đầu cô lại hôn lên môi cô.
Nụ hôn ướt át rời xuống bên cổ, anh nhẹ nhàng tận hưởng mùi thơm dịu nhẹ trên cơ thể người con gái của mình.
Bàn tay hư hỏng nhanh chóng đưa đến dãy cúc áo mà mở ra.
Bên dưới đã chạm tay vào nơi non m3m khiến Khả Phi giật mình.
-Anh nơi đó…
-Nói anh nghe, cảm giác này có phải rất lạ không?
-Ưm… em… anh đừng chạm