Lục Hạo Thiên càng lúc càng trẻ con, lúc nào cũng quấn vợ không rời.
Thẩm Như nhiều lúc còn nghĩ rằng bản thân là mẹ đã có hai con, con trai nhỏ là tiểu Bảo Bảo còn con trai lớn chính là Lục Hạo Thiên mặt dày nhà anh.
Mỗi ngày trôi qua đều bám víu cô không rời.
Ngoài mấy lúc mặt lạnh trên tập đoàn thì anh lúc nào cũng mặt dày kiếm hết trò này đến trò khác chọc ghẹo cô.
Hệt như lúc này, Thẩm Như còn đang bận rộn tắm rửa bên trong phòng tắm thì tên chồng của cô lại phè phởn kiếm trò nằm trên giường tạo dáng vẻ nàng tiên cá quyến rũ.
Thẩm Như vừa mở cửa đã phải ngỡ ngàng nhìn chồng mình ẻo lả trên giường, anh còn cố tình chớp mắt, cắn môi nhìn cô khiến cô bật cười không nói thêm lời.
Bước lại vòng tay qua cổ anh tán thưởng.
-Ông xã, anh là đang quyến rũ em sao?
-Không, anh là đang tập tành trở thành mẫu ảnh, em nói xem nếu thật sự như vậy thì anh sẽ có rất nhiều fan girl không?
-Thật là ai mà hâm mộ anh nổi đây?… ưm…
Hạo Thiên lật người cô xuống giường, nhẹ nhàng rồi dần trở nên cuồng nhiệt cắn m*t môi cô.
Bờ môi của anh di chuyển chạm đến vùng cổ mẩm cảm khiến cô hít sâu, th ở dốc ra.
Hạo Thiên nhìn vợ thoả mãn thì hạnh phúc lắm.
-Vợ yêu, đêm nay cho anh nhiều chút nhé!
-Baba, mami!
Tiếng nói lanh lảnh vang lên khiến anh mau chóng bật dậy.
Thẩm Như ngồi dậy chỉnh lại áo mình rồi dang tay về phía Bảo Bảo đang từng bước đi tới.
-Sao vậy con?
-Mami à, hồi nãy con lỡ xem bộ phim kinh dị.
Con sợ… baba với mami cho con ngủ chung với.
Hạo Thiên nhíu mày lắc lắc đầu nhìn cô.
Nhưng mà có người mẹ nào lại nỡ bỏ rơi con mình với nỗi sợ.
Thế là cô dang tay ôm lấy tiểu bánh bao vào lòng, vuốt v e an ủi bờ lưng nhỏ.
-Được, ngoan… đừng sợ nữa nhé.
Mẹ ở đây với con.
-Dạ.
Khuôn mặt ai kia bốc chốc đen sì lại.
Anh không thèm ngó ngàng tới hai mẹ con nữa liền nằm xuống giường quay lưng lại với cô.
Thẩm Như biết anh dỗi nhưng mà nhóc con nhà cô đang rất sợ thì biết làm sao? Bảo Bảo tuy nói là sợ nhưng chỉ mười mươi phút sau đã lăn ra ngủ không biết trời trăng mây đất.
Thẩm Như bặm bặm môi ghé qua bên phần giường của anh.
Nhìn đôi mắt nhắm hờ kia cô biết là anh chưa ngủ liền chui vào lòng anh mà ôm chặt lấy thì thầm.
-Chồng ơi, con ngủ rồi.
-… zzz
-Em biết là anh chưa ngủ mà.
-…
Thẩm Như bĩu môi đưa tay vào bên trong chiếc quần thể thao của anh.
Bàn tay hư hỏng vuốt v e con vật đang ngủ yên kia khiến anh chau mày đưa tay nắm lấy tay cô cản lại.
-Em đi ngủ với con trai em đi.
-Anh ghen với cả con sao? Anh không thấy con đang bị sợ? Đừng có như vậy nữa… anh cũng là ba cơ mà.
-Ba gì chứ? Em có biết