Cả tuần lễ Lăng Duật không về nhà khiến Khương Tịnh Kỳ chẳng hiểu sau khi không có anh cô lại chẳng thể ngủ ngon được, cảm giác không an toàn cứ quay xung quanh cô.
Khương Tịnh Kỳ gọi cho anh, Lăng Duật cũng chỉ bảo anh có việc bận ở công ty không về được sau đó liền cúp máy không nói nữa, hôm nay cô cũng ngồi ở sofa nhìn ra cửa lớn.
Có phải anh vứt bỏ cô rồi không? Nếu vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao nếu vậy cô có thể tự do rồi cô không cần phải ở bên cạnh anh nữa, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ lại có chút không nỡ.
Khương Tịnh Kỳ cầm lấy chiếc áo khoác lên mỏng khoác lên người, cô quyết định đi đến công ty nói chuyện rõ ràng với anh, cô muốn đối diện với nó không muốn chiến tranh lạnh thế này nữa.
Nhưng chân vừa bước ra khỏi biệt thự mấy bước, cô liền cảm thấy hình như có ai đang đi theo mình thì phải, Khương Tịnh Kỳ xoay đầu lại không thấy ai cả, bước chân vô cùng bất an, cô cố gắng bước thật nhanh, thật nhanh.
Đột nhiên gáy cô truyền đến cảm giác đau sau đó liền không biết gì nữa, cô rơi vào trạng thái bất tỉnh, bọn người đó mang cô lên chiếc xe 16 chổ rồi rời khỏi khu đó.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi |||||
Lúc này ở Lăng Thị Tần Vũ Phong và Lăng Duật đang từng bước một nhìn camera ẩn giấu trong phòng làm việc hiện ra bóng dáng người phụ nữ quen thuộc, mà không ai khác đó là Trương Tuệ Minh, cô ta lục lọi toàn bộ những thứ có trong phòng của Lăng Duật.
Thứ Trương Tuệ Minh muốn kiếm chính là con dấu của Lăng Thị, nếu cô ta có được nó chẳng khác nào Lăng Thị rơi vào tay cô ta đâu, Trương Tuệ Minh mở ngăn bàn cuối cùng trong phòng cuối cùng cũng nhìn thấy con dấu hình tròn được đặt bên trong chiếc hộp nhỏ.
Cô ta vui vẻ nhét nó vào trong túi vừa định mở cửa thì cánh cửa lại không mở được khiến cô ta một phen bàng hoàng lùi lại mấy bước, đèn lúc này cũng đồng loạt được bật lên.
Lăng Duật và Tần Vũ Phong cũng đã bước đến cánh cửa phòng làm việc đi theo sau chính là thuộc hạ của Tần Môn.
“ Cạch ”.
Tiếng cửa phòng mở ra, hai bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng trước gương mặt tái mét của Trương Tuệ Minh.
Tần Vũ Phong nhìn cô mỉm cười trêu chọc “ Trương Tiểu Thư chăm chỉ làm việc nhỉ? Giờ này vẫn còn vào phòng làm việc của Lăng Tổng? ”.
“ Tôi...tôi đến đưa ít đồ ” Trương Tuệ Minh bây giờ cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiêu, cô ta lấp ba lấp bấp nói với Tần Vũ Phong.
Lăng Duật gương mặt lạnh tanh nhìn cô ta, cánh tay anh đưa lên con dấu của Lăng Thị được lấy trong túi áo vest của anh ra “ Trương Tiểu Thư đến đưa cái này cho tôi sao? ”.
Trương Tuệ Minh thấy con dấu liền trợn tròn mắt nhìn hai người đó, cô ta lùi lại mấy bước, xem ra hai người họ đã biết chuyện của cô ta rồi, cô ta lúc này cũng bị dồn vào đường cùng không thể nói gì được nữa liền rút súng chỉa vào hai người họ.
“ Hai người biết rồi, thì tôi cũng không cần giấu giếm làm gì nữa, hôm nay tôi hoặc hai người sẽ phải bỏ mạng ở đây rồi ” Trương Tuệ Minh lạnh lùng nhìn hai anh với ánh mắt sắc bén.
Tần Vũ Phong cười lên một tiếng “ Hai người bọn tôi? Hôm nay chỉ có cô chết thôi ” anh nói xong liền rút súng không do dự bắn vào cánh tay cầm súng của cô ta.
Lăng Duật phất tay một cái người của Tần Môn liền mang cô ta đi, xem ra tất cả những gì diễn ra đều theo những gì bọn họ dự tính trước, cũng chẳng bất ngờ lắm.
Trương Tuệ Minh trước khi bước ra khỏi cửa, cô ta còn ngoái đầu nhìn Lăng Duật lạnh lùng nói.
“ Giờ này xem ra Khương Tịnh Kỳ cũng bị người của tôi mang đi rồi ”.
Anh nhìn cô ta khó hiểu, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, cô ta nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ còn có chuyện không nằm trong kế hoạch của bọn anh?
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, Lăng Duật liền cầm điện thoại trong tay, hiển thị chính là số điện thoại của quản gia, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện thật rồi sao?
“ Có chuyện gì ” Lăng Duật lạnh lùng lên tiếng.
Nhưng đầu dây bên kia truyền đến sự gấp gáp, đầy lo lắng “ Thiếu Gia! Thiếu Phu Nhân cô ấy...cô ấy mất tích rồi ”.
Quản gia check camera thì biết được cô ra ngoài, nhưng cho người ra ngoài tìm cô thì không thấy cô đâu cả, một chút dấu vết cũng không có.
“ Chết tiệt! Các người để mắt đến cô ấy kiểu gì vậy hả? Mau cho người đi tìm, nếu cô ấy xảy ra chuyện các người cũng đừng nhìn mặt tôi nữa ” Lăng Duật mang theo sự lo lắng mà tức giận lớn tiếng.
Đôi mắt của anh chứa đầy sự căm phẫn, Mộ Cẩn Phong anh ta chỉ cần động vào người của cô, anh nhất định san bằng cả Mộ Thị của anh ta.
Lăng Duật nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc, Tần Vũ Phong cũng điều động thêm lực lượng của Tần Môn.
Cũng may bảo bối nhà Tần Vũ Phong hiện tại đang ở Tần Gia nếu không xem ra cô ấy cũng không thoát khỏi nguy hiểm.
Cả một thành phố đều nghe tiếng động cơ xe, nửa đêm những chiếc xe jeep vẫn đang tìm kiếm tin tức của Khương Tịnh Kỳ, nếu không tìm thấy Thiếu Phu Nhân của họ thì Lăng Thiếu chắc chắn sẽ phát điên mất.
Lăng Duật gọi điện cho cô liên tục, tiếng chuông vẫn đỗ nhưng chẳng ai nghe máy của anh cả, sắc mặt của Lăng Duật ngày càng khó coi hơn khi liên lạc mãi chẳng thấy cô bắt máy.
“ Quay lại Tần Môn đi, với số điện thoại của cô ấy người của Tần Môn sẽ tra ra vị trí ” Tần Vũ Phong đột nhiên nhớ ra chú dư chính là cao thủ tìm người nên bây giờ quay lại Tần Môn khả năng sẽ tra ra địa điểm.
Anh gật đầu đánh bánh lái chiếc Rolls-Royce Phantom xoay 360° chạy thẳng về hướng của căn cứ Tần Môn.
Khương Tịnh Kỳ tỉnh dậy, gáy của cô đau nhói đôi mi khẽ chớp trước mắt là một màu đen do khăn bịch mắt, hai tay không cử động được, bóng tối khiến cô rơi vào sự sợ hãi.
Nước mắt sợ hãi bắt đầu rơi xuống, Khương Tịnh Kỳ cố gắng nhích người nhưng không được, chẳng hiểu sao lúc này cô chỉ cầu mong Lăng Duật xuất hiện, chưa bao giờ cô mong anh ở đây như bây giờ.
“ Lăng Duật! ” Khương Tịnh Kỳ khẽ gọi tên anh.
Lúc này cánh cửa nhà hoang trên núi mở ra, hai người đàn ông cao to bước vào, thẳng tay kéo khăn bịch mắt của cô ra “ Lăng Duật cái gì? Mày có gọi thì nó cũng không đến cứu mày kịp đâu ”.
“ Các người muốn gì? ” Khương Tịnh Kỳ đưa đôi mắt ngấn nước nhìn bọn người hung dữ trước mặt mình căm ghét mà nói.
Bọn họ đột nhiên nhìn cô xong liền bật cười “ Muốn gì sao? Tất nhiên là ông chủ của tao muốn Lăng Thị rồi ”.
“ Để xem Lăng Duật xem trọng mày hơn hay là Lăng Thị quan trọng hơn ” Hắn ta nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên mà nói.
Đến lúc này cô mới nhận ra, hoá ra bọn họ bắt cô là để ép buộc Lăng Duật, bọn họ nghĩ cô quan trọng lắm chắc, anh bây giờ còn chẳng thèm nhìn mặt cô đừng nói đến chuyện giao cả Lăng Thị ra để cứu cô.
Khoé môi Khương Tịnh Kỳ giật giật nhìn đám lưu manh, cô đành liều một phen “ Các anh đùa tôi sao? Tôi và Lăng Duật thì liên quan đến nhau? ”
“ Anh ta có biết bao nhiêu người phụ nữ anh nghĩ tôi quan trọng với anh ta lắm sao? ”.
Cô không muốn Lăng Duật mạo hiểm, cũng không thể đem cả một Lăng Thị ra cho đám người bỉ ổi này được, nhìn thì biết loại chẳng tốt đẹp gì.
Bọn họ nghe cô nói thì cũng có chút có lý, nhưng biết sao được ông chủ bảo bọn họ làm như vậy thì làm vậy thôi, bắt về là được rồi ông ấy cũng không nói Lăng Duật và người phụ nữ này có liên quan mật thiết gì.
Khương Tịnh Kỳ nhìn bọn người đó bỏ đi thầm thở phào một cái, cô không phải không sợ chết nhưng cũng không thể chết trong hoàn cảnh này được, đột nhiên điện thoại bên trong người cô liên tục rung lên.
Cô cố gắng nhích người mấy cái chiếc điện thoại liền rơi ra, dòng số hiện lên mang tên Lăng Duật, cô thở một hơi xong liền cố gắng dùng đôi tay bị trói lại vuốt vuốt chiếc màng hình điện thoại.
Mất một lúc mới nghe được giọng của Lăng Duật.
Lăng Duật ở bên kia thấy số điện thoại được nhấc máy liền gấp gáp lên tiếng “ Kỳ Nhi! ” anh ở Tần Môn không ngừng tìm kiếm vị trí của cô bằng mọi cách bây giờ gọi được cô khiến anh cũng đỡ bất an rằng cô bị thương.
“ Lăng Duật! Anh đừng giao Lăng Thị cho bọn họ ” giọng của cô có chút nhỏ, nhưng anh lại nghe rất rõ, Khương Tịnh Kỳ bình bình nói cho anh nghe, giọng điệu cũng chẳng còn gắt gỏng như mấy bữa trước.
Anh thoáng chút đơ người, nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi cô “ Nói anh nghe em có bị thương không? ” cái anh lo lắng nhất vẫn là Khương Tịnh Kỳ bị thương, sợ cô chịu đau không được mà khóc nấc lên.
“ Không có! Nhưng mà rất đói ” Khương Tịnh Kỳ thành thật nói cho Lăng Duật nghe vì muốn đến Lăng Thị tìm anh cô ngay cả cơm cũng không ăn, bây giờ thật sự rất đói.
Lăng Duật còn chưa kịp trả lời cô thì phía sau đã truyền đến một giọng điệu gấp gáp của người đàn ông tuổi trung niên rồi nhưng nhìn thì vẫn rất trẻ.
“ Căn nhà hoang trên đồi phía tây ” Dư Nhất Minh đưa bản định vị cho Lăng Duật và Tần Vũ Phong rồi nhìn bọn họ, cái đám nhóc này thật sự làm anh nhớ đến chuyện của bọn ông lúc trước.
Lý do Dư Nhất Minh chịu ra mặt giúp là vì Mạc Gia Uyên đã từng bị bắt cóc, cô cũng suýt bỏ mạng ở nhà hoang, cũng may mà Từ Hàn Vũ cứu cô nếu không xem ra bây giờ chẳng có thằng nhóc Tần Vũ Phong này.
“ Chú Dư con cảm ơn chú, đợi con đem vợ con về nhất định sẽ nói tốt chú trước mặt chú Từ ” Lăng Duật cầm được định vị liền gấp gáp rời đi trước khi đi còn quay đầu lại nói một câu xanh rờn.
Dư Nhất Minh nhìn Lăng Duật bằng cặp mắt hai viên đạn, thằng bé này thật sự muốn không toàn thây sao dám nhắc cái tên chết tiệt đó trước mặt ông chứ.
Lăng Duật lái chiếc Rolls-Royce Phantom đi đến địa chỉ mà Dư Nhất Minh tra được, trước đó anh còn gửi một loạt định vị cho ai cũng không biết được, sắc mặt của anh vô cùng khó coi, nếu anh về sớm một chút thì bảo bối của anh đã không chịu cực khổ thế này rồi.
Thật ra nói Lăng Duật ở bạch đạo thôi chẳng ai dám động đến nhưng phía sau Lăng Duật còn những gì nữa thì không ai biết được.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà hoang khá nhỏ, anh bước xuống quét đôi mắt sắc bén nhìn những người trước mặt, bọn họ