Về đến nhà Lăng Duật xuống xe trước đi thẳng vào trong, ngay cả mở cửa xe cho Khương Tịnh Kỳ anh cũng không mở, cô có chút sững người nhưng sau đó cũng tự mình bước xuống đi vào nhà theo sau anh.
Từ lúc ở nhà hoang trở về nhà anh một lời cũng chẳng nói với cô, khiến cô có chút tủi thân mà chỉ cúi mặt lẽo đẽo theo phía sau anh.
Lăng Duật đi vào thư phòng, anh không phải giận cô, chỉ là muốn cho cô một bài học, muốn cô sau này phải mạnh mẽ để có thể tự bảo vệ bản thân, vì không phải lúc nào anh cũng có thể cứu cô, ở bên cạnh anh đầy rẫy nguy hiểm như vậy cô sẽ rất khó khăn nếu như không bảo vệ được bản thân.
Nhìn thấy Lăng Duật lạnh lùng như vậy Khương Tịnh Kỳ trong lòng đột nhiên cảm thấy nhói lên, cô vào phòng ngồi xổm xuống một góc nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cô biết là anh tức giận, nhưng rõ ràng cô đâu có biết trước được mọi chuyện.
Cô và anh cuối cùng cũng không thể ở cùng một thế giới, cứ như phút ban đầu, cứ như những gì thoả thuận.
Khương Tịnh Kỳ cúi đầu ôm lấy thân thể khóc nấc lên, cô khóc được một lúc lâu thì Lăng Duật mới quay về phòng.
Vừa nhìn thấy cô ngồi khóc trong lòng anh đã mềm nhũn ra, muốn chạy lại ôm cô vào lòng, nhưng anh lại không cho phép bản thân mình làm như vậy, giọng điệu vô cùng lạnh lùng của anh vang lên.
“ Em khóc cái gì? Đó còn không phải bạn thân tốt của em sao? ”.
Khương Tịnh Kỳ lúc này ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ ngấn nước khiến anh không khỏi đau lòng, môi cô mấp máy nói “ Xin! xin lỗi ”.
“ Xin lỗi? Xin lỗi cái gì? ” Lăng Duật lạnh lùng nhướn mày nhìn cô hỏi có hơi lớn tiếng.
Cô nghe anh lớn tiếng liền không kiềm được nữa mà liền khóc lớn, nhưng vẫn nói cho anh nghe “ Hức! Xin lỗi vì hiểu lầm anh ” giọng cô vô cùng nhỏ nghe đáng thương vô cùng.
Nhưng Lăng Duật dù muốn cô mạnh mẽ tự bảo vệ bản thân nhưng nhìn cô lúc này anh cũng không kiềm được nữa, trong lòng từ lâu đã mềm nhũn hết rồi nếu cô cứ thế này anh lại đau lòng chết mất.
Lăng Duật cất đi gương mặt lạnh lùng, anh đứng dang tay ra vô cùng yêu chiều “ Lại đây ôm anh một cái ” anh vô cùng dịu dàng.
Khương Tịnh Kỳ nhìn anh, sau đó liền chống tay đứng dây chân không mang dép mà chạy vụt vào lòng anh khóc nấc lên không chịu ngừng “ Hức!.
hức!.
hức! ! ”.
Anh vuốt lấy mái tóc dài của cô, ôm cô vào lòng cô bé này thật sự khiến tâm tư anh rối bời, nặng không được nhẹ cũng chẳng xong, anh biết làm sao với cô nữa chứ.
Cô vừa cảm thấy có lỗi, vừa bị anh lớn tiếng tủi thân, vừa sợ hãi mà cứ khóc mãi “ Lăng Duật!.
thật sự xin lỗi ”
“ Ừm! Được rồi không khóc nữa ngoan, tôi không giận em ” Lăng Duật nâng mặt cô lên hôn nhẹ lên môi cô một cái, dùng tay lau nước mắt của xô xong liền dịu dàng nói.
Anh mỉm cười nhìn cô “ Không khóc nữa, em muốn anh đau lòng đến chết sao? ”.
Cô lắc đầu vẻ mặt vô cùng đáng thương khiến anh không khỏi cưng chiều mà thơm