Khương Tịnh Kỳ ngủ trong lòng anh dường như rất ngon khiến anh không nỡ đánh thức cô dậy, nhưng cả buổi chẳng ăn gì, cô sẽ đau bao tử mất Lăng Duật vội vén tóc rô ra phía sau gáy.
Hôn lên trán cô một cái “ Kỳ Nhi! Dậy ăn một chút rồi ngủ tiếp nào ”.
Khương Tịnh Kỳ khẽ cựa quậy nhưng mắt vẫn nhắm “ Không muốn ”.
“ Ngoan! ăn một chút rồi đi ngủ em không ăn sẽ đau bao tử ” Lăng Duật bật cười với sự mê ngủ của cô, anh đỡ cô ngồi dậy nhưng gương mặt ngáy ngủ của cô lộ ra vẻ không tình nguyện một chút nào.
Anh đứng dậy vươn tay ra bế cô vào vệ sinh cá nhân, xong liền mang đồ ăn lên cho cô, Lăng Duật bao nhiêu sự yêu chiều đều dành ch Tịnh Kỳ, kiếp trước đối với cô không tốt, kiếp này anh sẽ dành tất cả những gì mình có cho cô.
Vệ sinh cá nhân xong cô liền ngồi vào ghế sofa chỗ của anh đang ngồi, toàn bộ đồ ăn được anh mang lên, Lăng Duật rút một điếu thuốc ra hút, cô liền khó chịu nhìn anh.
“ Đừng hút thuốc! không tốt cho sức khoẻ ” Khương Tịnh Kỳ nhìn anh nói.
Lăng Duật vừa nghe cô nói anh liền dụi bỏ điếu thuốc không hút nữa, anh nhìn cô ngoan ngoãn ngồi ăn ngon lành, xem ra Cao Bằng Khôn chính là thứ không ngờ đến của cô.
Anh nhìn cô một lúc liền nhàn nhạt lên tiếng “ Kỳ Nhi! Anh không phải lúc nào cũng có thể bảo vệ em ”.
“ Anh không phải 24/24 đều ở bên cạnh chăm sóc em ”.
Nghe anh nói động tác đang dùng bữa của cô liền dừng lại, cô đặt đủa xuống ánh mắt ngờ vực nhìn anh không hiểu anh đây là có ý gì.
“ Anh có ý gì? muốn dừng lại? ” Giọng cô vô cùng lạnh nhạt thờ ơ.
Thấy thái độ của cô anh liền biết cô hiểu lầm ý anh rồi, Lăng Duật không do dự giải thích cho cô nghe ý của anh.
“ Không có! Anh chỉ muốn em học cách bảo vệ bản thân thật tốt, đừng tin tưởng ai quá nhiều.
Một lát anh đưa em đến Tần Môn mẹ của Tần Vũ Phong sẽ giúp em ”.
“ Anh không phải không thể bảo vệ em, nhưng cuộc sống này mưu mô như vậy anh không biết được ngày mai hoặc sau này anh có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng anh không muốn nhìn thấy em gặp nguy hiểm ” Lăng Duật khó khăn lắm mới có được Tịnh Kỳ, cô hỏi anh muốn dừng lại sao tất nhiên là không, có anh cô đã thế này nếu không có anh cô biết làm sao được chứ.
Chưa kể nếu để cô ở Tần Môn sẽ an toàn hơn, trận chiến giữa anh và Mộ Cẩn Phong đã bắt đầu nó không sôi nổi nhưng việc cô bị bắt đó chính là lời chào hỏi mà anh ta dành cho anh.
Anh không thể để cô mạo hiểm cùng với anh, anh có thể mất đi tất cả nhưng Khương Tịnh Kỳ thì không, anh sẵn sàng hy sinh cả tính mạng chỉ muốn đổi lại cho bảo bối nhà anh một đời bình an.
Khương Tịnh Kỳ đột nhiên vươn tay ôm lấy Lăng Duật, sao chuyện của Cao Bằng Khôn cô chợt nhận ra anh thật tốt, miệng mồm anh tuy có chút cay nghiệt nhưng anh chưa bao giờ bỏ mặt cô.
Anh tuy không thể hiện tình cảm ra mặt nhưng lúc nào cũng bảo vệ tốt cho cô, luôn muốn cô tránh xa những thứ nguy hiểm chỉ là cô không phân biệt phải trái mà trách anh khiến anh trở nên như vậy.
“ Lăng Duật! Cảm ơn anh vì đã bảo vệ em ” Cô ôm lấy anh, ngẩn đầu nhìn anh mỉm cười nói.
Lăng Duật dùng tay xoa đầu cô, anh hôn lên trán cô một cái dịu dàng, anh ôm lấy eo cô thật chặt đặt lên môi cô một nụ hôn, Khương Tịnh Kỳ chậm chạp đáp lại anh.
Nụ hôn của cô vụng về đến mức khiến anh muốn bật cười, anh dùng tay giữ lấy gáy cô từng chút từng chút một không vội vã.
Anh nhấc bổng cô lên đi lại giường ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống, rời khỏi môi cô anh tựa trán mình vào trán của cô nở nụ cười nhẹ trong khi cô đang thở dốc dưới thân anh.
“ Vợ! Em đủ 18 tuổi rồi ” Lăng Duật nhìn cô với ánh mắt mê hoặc nói.
Khương Tịnh Kỳ lúc này đặt tay lên ngực anh, vẫn không ngừng thở cô có chút sợ đưa mắt nhìn anh, như là muốn