Kiều Tâm Vũ im lặng không đáp, Tịch Kỳ Phong lại nói tiếp “Anh biết chuyện của năm năm trước để lại một bóng ma ký ức khó phai trong lòng em khiến cho em sợ việc phải thân mật với người khác giới nhưng mà từ bây giờ anh hãy để là người phá bỏ lời nguyền đó đi nha.
”
Tịch Kỳ Phong vẫn không thấy Kiều Tâm Vũ trả lời lại lo sợ cô giận mình, cô sẽ chán ghét mình nên lên tiếng lừa gạt cô “Thật ra tối hôm qua sau khi say em đã nói rằng em muốn trả nợ đêm tân hôn cho anh nên đã quyến rũ anh trước đó, hôm qua chúng ta đều uống say không tự chủ được hành vi, anh cũng là đàn ông sao có thể kìm chế bản thân trước một cô vợ xinh đẹp như em nên mới đi quá giới hạn, em đừng có giận anh được không Tâm Vũ?!”
Kiều Tâm Vũ nhìn những biểu cảm trên mặt của Tịch Kỳ Phong thì bất giác cảm thấy ấm áp trong lòng, xem ra anh thật sự có tình cảm với cô nên mới dụng tâm nhiều như thế, mặc dù ngầm đồng ý chuyện trao thân cho anh nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng xấu hổ nên giả vờ lên tiếng trách móc.
“Có phải tối qua anh cố tình chuốc say em rồi chiếm tiện nghi không hả? Cái gì mà trả nợ đêm tân hôn chứ em chẳng nhớ gì cả.
”
Tịch Kỳ Phong bày ra vẻ mặt vô tội vô cùng đáng thương “Nè lúc đầu đúng là anh rủ em uống rượu nhưng mà sau đó chính em là người đòi uống đua với anh xem ai say trước cơ mà, cuối cùng em say rồi làm loạn cưỡng đoạt mất đời trai của người ta em còn ngồi đây trách mắng anh được sao?”
Tịch Kỳ Phong à, năm năm trước anh cưỡng đoạt con gái nhà người ta rồi cơ mà, không ngờ anh lại có thể mặt dày nói ra được câu này, là anh mất đời trai dữ chưa?!
Kiều Tâm Vũ đưa tay đỡ trán, đầu chảy xuống ba giọt hắc tuyến, giọng cô ai oán kêu “Này anh có bị lộn gì không hả? Em thấy anh sai kịch bản lắm rồi đấy, nếu có ăn vạ thì em mới phải là người ăn vạ bắt anh chịu trách nhiệm mới đúng chứ.
”
Tịch Kỳ Phong bày ra vẻ mặt trẻ con ủy khúc rồi lên tiếng “Anh không biết đâu, là em cướp mất đời trai của anh, ăn sạch đến cái xương cũng không còn nên cả đời này em phải chịu trách nhiệm với anh.
”
Kiều Tâm Vũ bất lực tự hỏi ủa sao lúc ở với người khác Tịch Kỳ Phong lạnh lùng quyết đoán lắm mà còn sao lúc ở cùng cô anh lại có thể mặt dày bày ra cái vẻ ủy khúc như bị cô bắt nạt thế này được chứ.
“Vậy bây giờ muốn em chịu trách nhiệm thế nào đây hả?”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền cong môi lên mỉm cười lên tiếng đáp “Đơn giản thôi, cả đời này làm vợ anh, mỗi tối ngủ cùng anh, đáp ứng nhu cầu của anh mỗi khi anh muốn.
”
Kiều Tâm Vũ nghe vậy liền cầm cái gối ném về phía của Tịch Kỳ Phong “U là trời, anh khôn vừa thôi chứ.
”
Tịch Kỳ Phong đưa tay bắt lấy cái gối rồi lại vô sĩ nói tiếp “Em không nghe người ta nói tình d*c sẽ gây nghiện hả? Thử một lần rồi sẽ lại càng muốn thử thêm một lần nữa, em là người đưa anh vào con đường nghiện ngập nên em phải chịu trách nhiệm chứ.
”
Kiều Tâm Vũ nghe xong thì mặt đen như đít nồi ném thêm một cái gối về phía của Tịch Kỳ Phong “Anh đi chết đi, cái tên hỗn đản này.
”
Tịch Kỳ Phong đưa tay bắt được cái gối lại nở một nụ cười tinh ranh bá đạo trên môi đáp lại “Anh đã nói rồi tình d*c sẽ gây nghiện anh đi chết rồi ai sẽ thỏa mãn em đây, dáng vẻ của em nằm dưới thân anh như một đóa hoa hồng nở rộ rất là xinh đẹp anh không muốn bất cứ ai khác nhìn thấy dáng vẻ này ngoài anh cả.
”
Mặt của Kiều Tâm Vũ đỏ hồng lên e thẹn, cô không dám đấu khẩu với Tịch Kỳ Phong nữa bởi vì cô nói không lại anh càng nói chỉ càng thiệt thân nên cuộn mình trong cái chăn rồi bước xuống giường.
“Không nói với anh nữa, em đi tắm đây, tại anh mà cả người đều nhớp nháp hết rồi.
”
Tịch Kỳ Phong cong môi lên mỉm cười ác ý cố tình giẫm lên cái chăn phần dài quét dưới đất để Kiều Tâm Vũ vấp ngã rồi lao tới đỡ lấy cô thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Kiều Tâm Vũ bị vấp ngã đột ngột nên cô buông luôn cái chăn rơi xuống mà lao vào lòng của Tịch Kỳ Phong, cô cảm thấy sai lắm rồi nên đưa tay che mắt anh lại.
“Không được nhìn.
”
Giọng của Tịch Kỳ Phong tà mị vang lên “Tối qua anh nhìn thấy hết rồi bây giờ em che mắt của anh cũng hơi muộn rồi đấy.
”
Kiều Tâm Vũ xấu hổ hét lên một tiếng rồi chạy thẳng vào phòng tắm đóng cửa khóa trái cửa lại luôn, cô cảm nhận tim mình đập nhanh đến nỗi sắp rớt ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Kiều Tâm Vũ vô tình nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương cô bước đến đứng trước gương nhìn vào, toàn thân cô đâu đâu cũng có dấu vết mà Tịch Kỳ Phong để lại hết nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét mà còn có chút hạnh phúc đến lạ.
Kiều Tâm Vũ đăm chiêu thầm nghĩ [Chẳng lẽ mình cũng yêu anh ấy thật rồi nên mới không cảm thấy chán ghét khi làm việc này cùng anh ấy…có khi nào anh ấy cũng yêu mình không? Liệu mình có xứng đáng đón nhận tình yêu này không? Còn chuyện hợp đồng thì sao nếu mình thật sự yêu anh thì đến lúc hết hợp đồng phải làm sao đây?]
Qua vài giây Kiều Tâm Vũ khẽ lắc đầu tự trấn an mình [Điên thật rồi,