Hắc Long lên tiếng hỏi tiếp “Do đó mà bà và Kiều Nguyệt Dung đã lên kế hoạch hại Tâm Vũ thất thân với người đàn ông khác sau đó ép Tâm Vũ uống thuốc phá thai rồi dàn dựng bên báo chí bóng gió về chuyện cô ấy sảy thai đúng không hả?”
Tôn Di gật đầu thừa nhận “Phải, chính tôi đã đi bốc thuốc phá thai về nấu rồi ép nó uống để nó sảy thai, hôm đó Nguyệt Dung sợ thuốc không đủ tác dụng còn đá vào bụng nó mấy cái nữa, nhìn vẻ mặt bất lực đau khổ của nó lúc đó thật là đáng ghét làm sao.
”
“Theo như tôi được biết Kiều lão gia tuy là có giận Kiều Tâm Vũ vì chuyện cô ấy mang thai làm ảnh hưởng ít nhiều đến danh tiếng của Kiều gia nên mới đưa cô ấy ra nước ngoài cụ thể là đi Pháp nhưng mà hình như nơi mà cô ấy lại không phải là Pháp đúng không?”
Tôn Di gật đầu “Phải, tôi đã sắp xếp để Kiều Tâm Vũ đến thành phố thành phố St.
Louis ở tiểu bang Missouri của Mỹ đó là nơi có nhiều tội phạm tệ nạn xã hội nó lại không rành ngoại ngữ, tôi muốn nó tự sinh tự diệt ở nước ngoài đừng trở về cản đường Nguyệt Dung nhà tôi nữa.
”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh nghe những lời Tôn Di nói về âm mưu hãm hại Kiều Tâm Vũ năm nào thì cảm thấy trái tim mình nhói đau như có ai đó cầm đao đâm trực tiếp vào vậy.
Năm đó con gái của mình bị mẹ con Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hại đến thê thảm nhưng mà người làm cha làm mẹ như Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh lại không tin cô chẳng những vậy còn tiếp tay cho bọn người xấu đẩy cô vào cuộc đời khổ ải bi thương cùng cực.
“Còn tiền mà hàng tháng Kiều lão gia kêu bà chuyển cho Tâm Vũ thì sao?”
Tôn Di nhếch môi mỉm cười đáp “Tôi không hề chuyển cho nó đồng xu cắc bạc nào cả, tất cả tiền đó tôi đều giấu lại làm của riêng, chẳng những vậy tiền mà ông ta gửi cho cô nhi viện tôi cũng giữ luôn còn bắt sơ Maria phải trả tiền thuê đất cho Kiều gia nữa.
”
Hắc Long cũng lắc đầu trước những tội ác mà Tôn Di kể từ nãy đến giờ “Bà còn làm gì khác nữa kể nhanh đi nếu không Kiều Nguyệt Dung không chờ được truyền máu sẽ chết đó.
”
Tôn Di hoảng sợ “Lúc nhận được sính lễ bên Tịch gia tôi đã bày kế cho Nguyệt Dung giả vờ tự tử để ép Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh phải gả Kiều Tâm Vũ đến đó, người phụ nữ đó đúng là ngu ngốc hết thuốc chữa đã tự đem con gái ruột gả vào quỷ môn quan thật.
”
Hắc Long lại hỏi tiếp “Còn gì nữa không?”
Tôn Di ngẫm nghĩ rồi đáp “Mỗi lần Nguyệt Dung nói xấu Kiều Tâm Vũ trước mặt của Triệu Lệ Quỳnh tôi đều phụ họa thêm, cô ta chưa từng đánh Nguyệt Dung lần nào hết đều do Nguyệt Dung tự biên tự diễn để lừa gạt Triệu Lệ Quỳnh mà thôi.
”
Hắc Long lại lên tiếng hỏi tiếp “Sau khi Tâm Vũ vào giới giải trí những chuyện hãm hại bôi nhọ danh dự của cô ấy đều do một tay Kiều Nguyệt Dung sắp xếp hết đúng không hả?”
Tôn Di thành thật gật đầu, vẻ mặt lại hiện sự hung ác “Đáng lý nhát kiếm đó nên đâm xuyên qua tim của Tô Cẩn còn Kiều Tâm Vũ thì phải ngồi tù thì tốt rồi cô ta sẽ không có cơ hội ngán đường Nguyệt Dung của tôi, tất cả đều tại con khốn Kiều Tâm Vũ đó trở về nên Nguyệt Dung mới thê thảm như hiện tại.
”
Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Hắc Long rồi nôn nóng lên tiếng “Tôi đã nói hết rồi bây giờ các người mau thả tôi ra để tôi đến bệnh viện truyền máu cứu con gái tôi đi.
”
Hắc Long hướng về phía đàn em đang đứng canh ngay căn phòng cách âm đằng sau rồi lên tiếng “Cho mở cửa phòng được rồi.
”
Tên đàn em kia liền gật đầu rồi mở thả Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ra ngoài, lúc này hai người còn hơi e sợ bọn người của Hắc Long nên vẫn rất là cảnh giác.
Lúc này Hắc Long cũng không cần ngụy trang nữa mà cởi bỏ áo mũ len trùm đầu màu đen ra rồi lên tiếng “Xin lỗi Kiều lão gia và Kiều phu nhân, Tịch đại thiếu gia nói muốn hai người biết rõ bộ mặt thật của bà ta và Kiều Nguyệt Dung nên mới bảo tôi làm việc này nếu có gì mạo phạm thì xin hai người bỏ qua cho.
”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh lấy làm xấu hổ trước người ngoài như Hắc Long, bọn họ là người ngoài nhưng lại dành sự tin tưởng, yêu thương và bảo vệ cho Kiều Tâm Vũ hơn cả cha mẹ ruột như họ.
Từ lúc Tôn Di nhìn thấy Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh bước ra khỏi căn phòng đằng chỗ mình ngồi thì mặt đã xám xịt không còn cắt máu nào hết.
“Lão gia, phu nhân hai người cũng bị bọn người này bắt cóc đến đây sao?”
Triệu Lệ Quỳnh nghe giọng của Tôn Di vang lên thì tức giận đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, bà liền lao qua tát vào mặt Tôn Di một cái thật là mạnh.
Cái tát đó Triệu Lệ Quỳnh dường như là dùng hết sức bình sinh mà đánh nên khiến cho Tôn Di choáng váng đầu óc ong ong lên, mặt bà ta truyền đến cảm giác đau rát nhanh chóng, tay của của Triệu Lệ Quỳnh cũng đỏ lên và run lên bần bật vì phản lực.
Tôn Di đưa tay lên xoa mặt của mình “Phu nhân…”
“Im đi bà không cần phải nói bất cứ lời nào nữa, bà là cái thứ ăn cháo đá bát, lấy oán báo ân chúng tôi.
Năm đó tôi thấy hoàn cảnh của bà tội nghiệp nên đã hết sức thông cảm và hết lòng