Triệu Lệ Quỳnh là người từ Nam Giang đến không hề biết gia cảnh của Tôn Di như thế nào nên khi nghe cô ta nói vậy liền tin ngay mà không hoài nghi gì cả.
Triệu Lệ Quỳnh thấy hoàn cảnh của Tôn Di đáng thương nên đã thuê bà làm bảo mẫu riêng của mình, công việc mỗi ngày chỉ cần ngồi trò chuyện tâm sự với cô ấy mà thôi.
Triệu Lệ Quỳnh nói với Tôn Di “Tôi thấy hoàn cảnh của cô không may mắn nên rất là thương cảm, chờ cô sinh xong thì hãy đến nhà tôi ở Nam Giang làm bảo mẫu cho con tôi đi, cô cũng tiện chăm sóc cho con của cô nữa, tôi sẽ nhận cô vào Kiều gia làm bảo mẫu cho cô chỗ ăn chỗ ở không cần phải vất vả như thế này nữa.
”
Tôn Di tỏ vẻ cảm kích “Dạ tôi cảm ơn phu nhân đã thương xót cho hoàn cảnh của tôi mà mở cho tôi một con đường sống, đại ơn đại đức của phu nhân đời này kiếp này tôi mãi mãi không dám quên.
”
Do Triệu Lệ Quỳnh và Tôn Di đều sinh con đầu lòng nên thời gian sinh sớm hơn so với dự tính của bác sĩ, thời điểm đó Kiều Trạch Khương đang có việc quan trọng ở Nam Giang nên không có mặt bên cạnh của Triệu Lệ Quỳnh.
Đêm đó Triệu Lệ Quỳnh và Tôn Di chuyển dạ cùng nhau rồi cùng được đưa vào bệnh viện Thanh Huy tại Thu Phong Cổ Trấn để được trợ sinh.
Do Triệu Lệ Quỳnh là người có tiền nên được các bác sĩ và y tá vây quanh chăm sóc từng li từng tí còn Tôn Di là người quen cũ của trưởng khoa sản mang tiếng cướp chồng người khác nên bị ngó lơ không ai đoái hoài đến hết.
Tôn Di đã phải tự mình sinh con mà không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào của bác sĩ và y tá của bệnh viện này cả, lúc này cô ta cảm nhận được rất rõ sự phân biệt đối xử giữa người giàu người nghèo là rất lớn.
Triệu Lệ Quỳnh sinh ra được một con gái trắng trẽo xinh đẹp chính là Kiều Tâm Vũ sau này còn Tôn Di thì sinh ra Kiều Nguyệt Dung.
Lúc đến bệnh viện còn tỉnh táo Triệu Lệ Quỳnh bảo y tá an bài cho cô và Tôn Di nằm chung một phòng để tiện chăm sóc nhau nhưng cô mãi không thể ngờ được lòng tốt của mình lại bị Tôn Di lợi dụng để tráo đổi hai đứa bé với nhau.
Nhìn hai đứa trẻ sơ sinh nằm trong nôi còn Triệu Lệ Quỳnh thì vẫn còn bất tỉnh sau khi sinh xong thì Tôn Di lại nổi lòng tham lam lên, cô ta lấy thẻ đeo tên Triệu Lệ Quỳnh gắn vào cổ chân của con gái mình rồi lấy thẻ tên mình gắn vào chân con gái của Triệu Lệ Quỳnh.
Từ đó đã thay đổi cuộc đời của hai đứa trẻ, thiên kim đại tiểu thư Kiều gia vậy mà trở thành con gái của Tôn Di, còn đứa trẻ bị cha ruột chối bỏ sự tồn tại lại ngang nhiên trở thành đại tiểu thư Kiều gia danh giá.
Cũng trong đêm đó trời nổi lên một trận phong ba bão táp, trời nổi sấm chớp đùng đùng một tia sét đánh trúng căn phòng để ga giường khiến cho bốc cháy dữ dội, ngọn lửa nhanh chóng lan ra khắp nơi.
Triệu Lệ Quỳnh do sức khỏe yếu nên sau khi sinh xong vẫn còn hôn mê cho đến lúc bệnh viện ồn ào khắp nơi người ta chen nhau chạy vì bệnh viện đang bốc cháy thì cô ấy mới tỉnh lại.
“Chuyện gì mà ồn ào vậy hả Tôn Di?”
Tôn Di cũng hoảng loạn gào lên “Phu nhân mau chạy thôi bệnh viện bị hỏa hoạn rồi.
”
Nhìn thấy ánh lửa chập chờn đỏ rực từ đằng xa Triệu Lệ Quỳnh không còn tâm trí nào mà suy nghĩ nhiều cô chỉ nhanh chóng bế đứa con gái nằm trong cái nôi bên cạnh mình tông cửa chạy ra ngoài trước mặc kệ tất cả những chuyện xung quanh.
Ban đầu Tôn Di vốn tính đem theo con của Triệu Lệ Quỳnh chạy ra ngoài nhưng sau đó bà ta nổi lên sát ý, Tôn Di đã nghĩ rằng sau này bà ấy cũng đến Kiều gia sống nếu để con gái của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh ở cùng thì biết đâu có ngày nào đó họ sẽ nhận nhau đến lúc đó con gái bà sẽ mất hết tất cả.
Tôn Di suy nghĩ một lúc rồi hạ quyết tâm quay trở lại căn phòng kia đặt đứa bé nằm lại trên cái nôi mặc kệ lửa đang cháy lan đến căn phòng đó rồi.
“Mày chết đi thì con tao mới có tương lai được, nó phải là đại tiểu thư của Kiều gia phải được sống một cuộc sống giàu sang, vui vẻ và hạnh phúc” sau đó Tôn Di cũng chạy ra ngoài một mình.
Sau trận hỏa hoạn đó thì bệnh viên chết rất nhiều người có cả những đứa trẻ sơ sinh tội nghiệp nữa, Tôn Di nói dối là con của bà ta bị lửa thêu chết rồi vật vả khóc lóc ngất lên ngất xuống cả ngày trời.
Sự việc hỏa hoạn kia khiến cho Triệu Lệ Quỳnh cảm thấy ám ảnh nên đã bảo Kiều Trạch Khương đưa mình trở về Nam Giang, như đã nói trước đó họ cho Tôn Di đi theo vì con bà ta mất rồi nên bà ta sẽ phụ trách làm bảo mẫu của con gái của Triệu Lệ Quỳnh.
Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Hắc Long rồi lên tiếng nói tiếp “Sau khi về đến biệt thự của Kiều gia thì tôi có thể an tâm rằng con gái của tôi cả đời này sẽ sống dưới thân phận đại tiểu thư của Kiều gia danh giá.
Tôi được ở bên cạnh con bé nhìn nó lớn lên từng ngày chăm sóc cho nó từng ngày, dù phải nhìn nó gọi người khác là cha mẹ nhưng chỉ cần nó sống tốt thì tôi chấp nhận tất cả.
”
Triệu Lệ Quỳnh ngồi