Đàm lão gia quỳ xuống trước mặt của Tịch Kỳ Phong rồi lên tiếng cầu xin “Tôi xin Tịch thiếu tha cho con gái của tôi được không? Nó vì yêu đương mù quáng nên mới làm ra mấy chuyện sai lầm như thế, xin Tịch thiếu tha cho một lần.
”
Tịch Kỳ Phong nhìn Đàm lão gia rồi lên tiếng đáp “Cô ta phạm tội được xét xử công tâm theo pháp luật, ông ở đây cầu xin tôi thì được gì nếu ngay từ đầu ông biết dạy con mình trở thành người lương thiện thì đã không đến nông nỗi này rồi.
”
Đàm gia chỉ còn biết bất lực đứng nhìn Đàm Duệ Linh phải thụ án 20 năm tù cho những tội lỗi mình đã gây ra.
Tịch Kỳ Phong vừa tính trở về Tịch gia thay quần áo rồi đến bệnh viện với Kiều Tâm Vũ thì nhận được điện thoại của viện trưởng Lương nói là Kiều Tâm Vũ tỉnh lại rồi nên anh vui mừng ra mặt.
“Tâm Vũ thật sự tỉnh lại rồi sao viện trưởng Lương?”
“Phải sáng nay con bé đã tỉnh lại rồi, thần trí vẫn bình thường cháu đến bệnh viện ngay đi.
”
Tịch Kỳ Phong vui mừng đáp lại “Dạ con đến ngay ạ.
”
Tịch Kỳ Phong vội vàng đến bệnh viện, lúc anh nói chuyện điện thoại với viện trưởng Lương thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh cũng nghe thấy nên vội vàng đi theo phía sau xe của anh.
Tịch Kỳ Phong đẩy cửa phòng bệnh của Kiều Tâm Vũ bước vào, cô quả thật đã tỉnh lại rồi đang ngồi trên giường bệnh cùng với Tiểu Lê.
Tiểu Lê thấy Tịch Kỳ Phong đến muốn trả cho anh không gian riêng tư với Kiều Tâm Vũ nên đã lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Tịch Kỳ Phong vui mừng đến rơi nước mắt anh bước đến bên giường nắm lấy bàn tay Kiều Tâm Vũ “Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi Tâm Vũ.
”
Kiều Tâm Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đã vào rồi phòng rồi.
Kiều Trạch Khương cũng vui mừng lên tiếng “Tâm Vũ à con thật sự tỉnh lại rồi.
”
Triệu Lệ Quỳnh thì khóc lóc như mưa “Tâm Vũ cảm ơn con đã tỉnh lại, mẹ xin lỗi vì tất cả những chuyện đã qua, chuyện tráo đổi con năm xưa đều là âm mưu của Tôn Di mẹ không hay biết gì hết nên đã để thất lạc con suốt 18 năm.
”
Kiều Trạch Khương cũng vội lên tiếng “Tâm Vũ à, ba xin lỗi con, đáng lý ra ba nên tin tưởng con chứ không phải nghe theo lời nói một phía của Kiều Nguyệt Dung thì mọi chuyện đã khác, ba xin con hãy tha thứ cho ba mẹ.
”
Triệu Lệ Quỳnh cũng vẻ tán đồng “Tâm Vũ, xin con tha thứ cho ba mẹ một lần được không? Sau khi biết toàn bộ sự thật là Tôn Di và Kiều Nguyệt Dung hãm hại con thì mẹ vô cùng hối hận vì đã luôn tin tưởng hai người bọn họ mà đẩy con vào tình thế đã rồi, mẹ xin lỗi con.
”
Kiều Tâm Vũ tỏ vẻ mệt mỏi cô chờ Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh huyên thuyên nói một lúc rồi liền thở dài lên tiếng “Hai người làm ơn ra ngoài đi, hiện tại tôi đang rất mệt không muốn nghe bất cứ chuyện gì hết.
”
Tịch Kỳ Phong liền quay sang nhìn Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rồi lên tiếng “Tâm Vũ vừa mới tỉnh lại không nên nói những chuyện này, hai người về trước đi có chuyện gì chờ khi cô ấy khỏe lại hẳn nói.
”
Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh biết Kiều Tâm Vũ hẳn là còn rất là giận mình hơn nữa cô vừa mới tỉnh lại không nên để cô xúc động nên gật đầu “Vậy con nghỉ ngơi đi, ngày mai ba mẹ lại đến thăm con nha Tâm Vũ.
”
Sau khi Kiều Trạch Khương và Triệu Lê Quỳnh ra khỏi phòng thì Tịch Kỳ Phong mới nhíu mày lên tiếng hỏi “Tâm Vũ em thấy trong người sao rồi có chỗ nào không khỏe không để anh nói viện trưởng Lương kiểm tra lại cho em.
”
Kiều Tâm Vũ rút tay ra khỏi tay của Tịch Kỳ Phong, cô ngẩng đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ rồi lên tiếng “Cả anh cũng ra ngoài đi.
”
Tịch Kỳ Phong hụt hẫng “Tâm Vũ em làm sao vậy hả? Em không nhớ anh là ai sao?”
Khóe mắt của Kiều Tâm Vũ đỏ hoe lên một màn sương mỏng đang lên làm hình ảnh của Tịch Kỳ Phong nhòe đi trong mắt cô, giọng cô nghẹn ngào vang lên “Tôi đương nhiên nhớ anh là ai chứ? Cả đời này tôi không bao giơ quên được anh chính là người đã hủy hoại cuộc đời tôi, khiến tôi bị nhấn chìm trong tận cùng của bi thương đau khổ, tôi không giờ quên được anh đã từng bước lừa gạt tôi ký vào hợp đồng hôn nhân với anh như thế nào đâu Tịch Kỳ Phong.
”
Tịch Kỳ Phong cúi đầu rủ mắt, nước mắt cũng rơi xuống trên mặt mệt mỏi của anh “Tâm Vũ anh xin lỗi lúc đó anh không cố ý, ban đầu anh chỉ muốn cứu em thoát khỏi tay của hai tên khốn kia nhưng sau đó lại không kìm chế được bản thân trước sự xinh đẹp ngây thơ thuần khiết của em mới xảy ra chuyện kia.
Lúc đó anh có nỗi khổ riêng anh không thể ở lại chịu trách nhiệm với em nhưng mà anh từng bảo người tìm tung tích của em nhưng không được.
”
Nước mắt rơi xuống trên mặt gượng mặt xinh đẹp của nhợt nhạt của Kiều Tâm Vũ “Chỉ vì một chút không thể kìm chế của anh mà anh có biết là tôi đã phải khổ sở như thế nào không hả?”
Tịch Kỳ Phong nắm lấy tay của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng giải thích “Anh biết lúc đó là anh không tốt để em phải chịu nhiều cực khổ cho nên sau này anh mới muốn bù đắp lại cho em tất cả.
”
“Anh biết tôi là cô gái qua đêm cùng anh từ lúc nào vậy hả?”
Tịch Kỳ Phong rủ mắt lên tiếng đáp “Sau khi gặp em ở Mỹ, biết em là bạn gái