Sáng hôm sau.
Tạ Như Phương quay về với vẻ mặt đầy tức giận, trên tay cô còn cầm xấp giấy gì đó.
Đúng lúc này Mộ Dương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy anh từ phòng Từ Ninh Hi bước ra Tạ Như Phương kích động đến nắm lấy áo anh hỏi: "Anh làm gì ở đây?"
"Ngủ." Mộ Dương đáp.
Tạ Như Phương bỏ anh sang một bên, cô đẩy cửa phòng đi vào, thấy Từ Ninh Hi còn ngủ say thì cô thở phào nhẹ nhõm, anh ta vẫn chưa làm gì em ấy hết.
"Tôi ngủ cùng vợ mình có gì sai sao?" Mộ Dương cúi xuống nhặt xấp giấy rơi trên đất, Tạ Như Phương kích động quá mà buông hết nên rơi xuống sàn cả rồi.
Anh cầm lên xem, tò mò xem bên trong là cái gì mà khiến cho Tạ Như Phương đi cả đêm đến giờ mới về.
"Bệnh án?" Mộ Dương bất ngờ, anh nhìn ba chữ Từ Ninh Hi in trên giấy thì sững người.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, hỏi đây là gì, sao lại là bệnh án của Từ Ninh Hi chứ?
Hơn nữa bệnh viện này lại khá xa nơi anh và cô ở, nó...
"Mở mắt ra và xem cho kĩ đi."
Tạ Như Phương tức giận nói.
Mộ Dương nhặt lên hết xem, sao lại là...
"Sảy thai?" Mộ Dương đứng dậy nhìn Tạ Như Phương.
Nhìn phản ứng của anh cô cũng không bất ngờ gì, vì cũng đoán trước được rồi.
Tạ Như Phương kéo anh vào phòng bên cạnh, cô lấy điện thoại ra bật đoạn ghi âm trong máy lên.
"Chào anh, Mộ Dương chồng của em.
Em là Từ Ninh Hi, em không biết khi nào đoạn ghi âm này sẽ gửi đến anh, có lẽ là khi chúng ta li hôn.
Em và anh kết hôn vì sự ép buộc, bất đắc dĩ chúng ta mới thành vợ chồng, em biết anh không vui, gia đình anh cũng không vui.
Mà...em muốn nói xin lỗi anh và Mộ gia.
Đêm xảy ra chuyện đó, em không nghĩ mình sẽ mang thai, em cũng không tin được mình sẽ làm mẹ, sau khi kết hôn do làm việc quá sức ngày đêm nên...đứa trẻ đã không còn rồi."
"Lúc đó em thấy bụng mình đau lắm, nhưng vì công việc mẹ giao nên em không dám lười biếng, nhưng em không ngờ sau khi ra ngoài thì bụng đau hơn, em chỉ nhớ mình ngất xỉu bên đường, lúc tỉnh lại chỉ có anh Niên Bạch Phong bên cạnh, anh ấy bảo con của em đã mất rồi."
"Lúc đó em nghe xong như sụp đổ hoàn toàn, em chỉ có thể khóc và khóc.
Em cũng không biết nên trách ai, em cũng không biết có nên hận anh và Mộ gia hay không.
Mà...đứa nhỏ cũng mất rồi, em cũng hận thù cũng không thể khiến đứa nhỏ sống lại được nữa."
"Em xin lỗi vì giấu anh, em nghĩ anh cũng không cần đứa nhỏ này, con cũng mất rồi...em và anh cũng không có cái gì ràng buộc nữa."
"Em xin lỗi...em...vô dụng quá..."
"Em là cô nhi, vừa sinh ra được vài tháng đã bị ai đó bỏ trước cửa cô nhi viện.
Cuộc sống ở đó không vui vẻ gì mấy, đủ ăn đủ mặc là điều không thể, ngày ngày phải giành cái ăn nếu không sẽ đói, những người