"Nếu con đưa Tạ Như Phương thoát khỏi tay Tạ Đức được ta sẽ nói mọi chuyện cho con biết." Phú Đồng nói xong ông quay lưng rời đi.
Cô và hai người đàn ông kia ngồi đơ ra, Kim Long Thành và Mộ Dương vội vội vàng vàng đi đến lay cô.
"Ninh Hi."
Cô giật mình.
"Anh...ông ấy nói Tạ Đức là ba em...ông ấy là ai? Tạ Đức là người như thế nào? Tại sao ông ấy lại nói..."
Kim Long Thành quay mặt đi, Mộ Dương ôm lấy cô: "Về nhà...anh nói em nghe."
...
Từ Ninh Hi ngồi ôm đầu mình, cô đã nghe cả hai nói về Tạ Đức rõ mồn một, người đàn ông tàn ác đó là ba cô sao? Vậy mẹ cô là ai chứ? Tạ Như Phương là chị gái cô? Cô và chị ấy là chị em cùng cha khác mẹ sao?
Từ Ninh Hi ngẩng đầu lên nhìn anh và Kim Long Thành.
Cô đã hiểu tại sao Phú Đồng nói không nên nhận người đàn ông ấy là ba rồi, ông ta quá tàn nhẫn, đối với Tạ Như Phương như thế thì..
"Mấy giờ rồi anh?" Cô hỏi anh.
"Đã bảy giờ rồi." Mộ Dương nhìn đồng hồ đáp.
"Chúng ta đến đó có được không?" Cô có linh cảm nếu như không tới đấy thì Tạ Như Phương sẽ gặp nguy hiểm.
"Em...nghĩ kĩ chưa?" Kim Long Thành quay đầu lại hỏi cô.
"Cho dù là sự thật hay giả dối, em cũng muốn đưa chị ấy trở về."
"Anh và anh ấy cũng đâu muốn chị ấy chết phải không?" Cô đứng lên hỏi.
Mộ Dương và Kim Long Thành nhìn nhau.
Đúng vậy, một người rất xem trọng Tạ Như Phương, một người thì đã nảy sinh tình cảm với cô ấy.
Sao có thể đứng trơ mắt ra nhìn Tạ Như Phương cứ thể bỏ tất cả mọi người mà đi chứ.
"Em sẽ đến đó, ông ta là ba của em cũng được, em...em chỉ muốn chị Phương trở về mà thôi." Cô nắm chặt tay nói.
Qua lời mọi người kể cô cũng đủ hiểu Tạ Đức đáng sợ đến như thế nào, ông ấy còn xem con gái mình là tay sai, là công cụ để giết người cho mình.
Tàn nhẫn...tàn nhẫn quá, cô không ngờ mình lại có người ba như thế đấy.
Kim Long Thành gật đầu, Mộ Dương cũng đồng ý, cứ thế cả ba đều một lòng hướng đến việc đưa Tạ Như Phương về nhà.
...
Tạ Như Phương trang điểm thật xinh đẹp, cô mặc chiếc váy trắng dài qua đầu gối, mang đôi giày cao gót mà Tạ Đức tặng cô, đôi giày này là năm cô 18 tuổi ông ấy đã tặng cho cô, nhưng vì công việc cô chưa từng ăn diện như một cô gái với dáng vẻ dịu dàng đơn thuần.
Hôm nay cô muốn được làm chính mình, Tạ Như Phương vuốt lại tóc, cô bỏ hết vũ khí của mình ở nhà.
Súng, dao, thuốc độc, mọi thứ cô đều không mang theo.
Tạ Như Phương đứng lên, cô cầm túi xách của mình rời khỏi nhà.
Cô bước xuống dưới, Tạ Phong đã đợi cô ở đó, thấy em gái mình với bộ dạng đầy xinh đẹp thì anh bất ngờ.
"Em...nhìn giống mẹ lắm đấy." Anh mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu cô.
"Vâng." Cô đỏ mặt.
"Đi thôi em."
Tối nay cả hai anh em họ sẽ kết thúc cuộc sống đầy sự chết chóc, tối tăm này.
...
Lúc này Tạ Đức đã xuống máy bay, ông trở về biệt thự của mình và đợi hai đứa con mình về thưa chuyện.
Thời gian qua ông ở bên Pháp do công việc riêng của mình, ông sớm muốn về đây