Buổi tối là do Từ Ninh Hi nấu, Kim Long Thành và Tạ Như Phương cũng sang dùng bữa, đã lâu lắm rồi họ chưa biết mùi vị cơm nhà là như thế nào.
Từ Ninh Hi đặt cái thìa xuống trước mặt Tạ Phong, cô lo lắng tay anh bị thương như vậy khó mà ăn uống được, Tạ Phong đưa tay trái lên.
"Anh có cần em giúp không?" Từ Ninh Hi hỏi.
"Anh ấy thuận hai tay, em đừng lo." Tạ Như Phương bình tĩnh đáp.
Từ Ninh Hi nhìn anh.
Thuận hai tay sao? Vậy ở bệnh viện anh...giả vờ đó à?
"Anh chỉ muốn hưởng thụ chút thôi, được em gái chăm sóc như thế cũng vui mà." Tạ Phong cầm thìa lên nói.
Cô bĩu môi: "Làm em lo chết được, anh thật là..."
Mộ Dương ngồi đó lắc đầu, do cô suy nghĩ ngây thơ quá mà thôi.
Những người có mặt ở đây họ vốn đâu tầm thường như cô nghĩ, Tạ Như Phương là sát thủ, Tạ Phong cũng thế, Kim Lonh Thành thì khỏi bàn đến luôn rồi.
Tạ Như Phương là tay bắn súng giỏi, dường như là bách phát bách trúng, chưa có mục tiêu nào mà cô bắn trượt cả, chỉ riêng Từ Ninh Hi là cô ấy không nổ súng mà thôi.
Tạ Phong có tài ám sát, tốc độ anh rất nhanh, dường như lơ là một chút thì cho dù có chục vệ sĩ vây quanh anh ấy cũng dễ dàng giết chết mục tiêu của mình.
Kim Long Thành là con trai của Kim gia, gia tộc anh ta xưa giờ lớn mạnh nhất nơi này, Kim tổng từ bé cũng được dạy dỗ nghiêm khắc, súng, võ thuật, nếu không biết những thứ này để tự vệ mình thì có lẽ Kim Long Thành chết lên chết xuống rồi.
Mộ Dương cũng vậy, lúc nhỏ ba anh luôn nghiêm khắc với anh, những gì dạy được, truyền đạt được cho anh ba anh đều làm hết.
Tuy lúc nào ông cũng làm mặt lạnh, nói những lời khiến người ta nghe tổn thương làm sao nhưng Mộ lão gia rất thương anh, ông muốn Mộ Dương trở thành con người hoàn hảo, một mình anh có thể đứng vững trước đỉnh vinh quang của mình.
Trừ Từ Ninh Hi, tất cả lúc nhỏ ai cũng chịu khổ để vượt qua bài huấn luyện cực kì gay gắt từ gia đình rồi.
Từ Ninh Hi ngồi xuống, cô nhìn mọi người, cảm thấy mình không chung tần số với bọn họ vậy, cô quá tầm thường rồi.
Uống rượu cũng không biết, đánh nhau cũng không, súng đạn là gì cô cũng chưa từng nhìn thấy, ngoài việc nấu cơm và giỏi việc nhà thì cô không biết làm gì nữa.
"Em...vô dụng quá ha." Từ Ninh Hi lên tiếng.
"Không có." Tất cả đồng thanh đáp.
"Em rất tuyệt, em chỉ cần làm những gì mình thích thôi, đừng ép bản thân." Mộ Dương vội quay sang nói.
"Đúng đó, đồ ăn em nấu rất ngon." Tạ Như Phương tiếp lời.
"Ừm, anh rất thích đồ ăn em nấu." Tạ Phong nói thêm.
"Phải phải." Kim Long Thành cũng thêm cô.
Cô bật cười: "Vậy cơm em nấu mọi người phải ăn hết đó."
"Dĩ nhiên rồi."
Bọn họ đã mong chờ có ngày này, bình yên ngồi chung một mâm cơm mà thưởng thức nó.
Đây chính là mùi vị cơm nhà.
...
Dùng bữa xong thì Kim Long Thành đưa Tạ Như Phương về nghỉ, Từ Ninh Hi và Mộ Dương cùng nhau dọn dẹp.
"Anh ngồi yên ở đó, vợ chồng em làm được." Từ Ninh Hi thấy Tạ Phong muốn đứng lên liền nói.
"Ngồi yên một chỗ...anh..."
"Nghỉ ngơi đi anh hai, không cô ấy giận đó." Mộ Dương lên tiếng.
Tạ Phong thở dài, anh ngồi xuống sofa rồi xem ti vi vậy.
Bên này, Kim Long Thành đưa Tạ Như Phương về nhà.
Cả hai ngồi ở sofa, anh đứng dậy đi lấy hộp thuốc.
"Cởi áo ra đi." Kim Long Thành nói.
Tạ Như Phương cởi áo ra, vì cả hai đã quá quen thuộc về nhau rồi nên chuyện này cũng không khiến cô thấy ngại ngùng nữa.
Kim Long Thành đi đến, anh dùng thuốc của mình bôi cho cô, thuốc này có thể làm vết thương lành nhanh hơn, nhìn Tạ Như Phương đau đớn như vậy anh không chịu nổi.
"Nếu đau thì nói nhé." Anh dịu dàng bảo.
Cô gật đầu.
"Sao hôm đó anh lại đến?" Tạ Như Phương hỏi.
"Phú Đồng nói, ông ta đoán em sẽ về Tạ gia."
"Tôi cũng đoán được