Buổi chiều, Mộ Dương về nhà sớm, không hiểu sao ngày hôm nay anh cứ thấy bồn chồn rồi đứng ngồi không yên.
Vừa bước vào nhà anh nhìn thấy Mộc Lam nằm trên sofa đang ngủ say, anh khựng lại, Từ Ninh Hi còn đang lấy chăn đắp cho cô ấy.
"Anh về rồi." Cô quay đầu nhìn anh.
"Cô ta...sao lại ở đây?" Anh đóng cửa lại rồi hỏi.
Nhìn cái bụng của Mộc Lam, anh cau mày, không hiểu sao có dự cảm chẳng lành chút nào vậy.
Mộc Lam nghe tiếng động thì giật mình dậy, cô mở mắt ra thì thấy Mộ Dương đã về.
"Dương." Mộc Lam ngồi lên.
Từ Ninh Hi đi đến chỗ anh, Mộ Dương cởi áo vest đưa ra cho cô, anh đi đến ngồi xuống đối diện với Mộc Lam.
"Cô đến đây làm gì? Tiền tôi thanh toán cũng đã đủ, cô còn..."
"Anh nhìn còn không rõ sao? Cái bụng này, đứa nhỏ này, tôi mất việc vì cái thai này, đây là con anh, tôi..." Mộc Lam nói
Mộ Dương ngẩng đầu nhìn Từ Ninh Hi: "Cô ấy đến đây từ sớm, bảo là đến tìm ba cho con mình."
"Em không dám phiền anh khi làm việc, nên đã giữ cô ấy lại ở đây, đợi anh về rồi bàn chuyện." Cô từ từ nói.
Mộ Dương ngớ người luôn rồi, cô...cô không biết tức giận sao? Cô là vợ anh đó? Tiểu tam chạy đến tận nhà còn bình tĩnh đón tiếp như thế sao chứ?
"Từ Ninh Hi...em..."
"Đứa nhỏ này...là con của anh." Mộc Lam cắt lời anh.
"Cô im miệng." Anh quát lớn.
Mộ Dương đứng dậy, anh kéo Từ Ninh Hi về phòng ngủ, bỏ mặc Mộc Lam ngồi ở đó.
Dường như anh không để người phụ nữ này trong mắt mình.
"Ninh Hi, em làm sao vậy? Sao em có thể..."
"Dương, cô ấy mang thai, không còn nhà để về nên em mới..." Từ Ninh Hi nhìn anh.
"Em có thể đuổi cô ta đi." Mộ Dương cố nói cho cô hiểu.
"Tại sao chứ? Cô ấy mang thai, con của anh...chẳng lẽ anh muốn bỏ cốt nhục của mình sao?" Cô lại hỏi anh.
"Ninh Hi...đó có thể không phải là con của anh."
"Anh thừa nhận với em trước đây anh có lên giường cùng cô ta, anh trả tiền cô làm đúng công việc của mình.
Nhưng Mộ Dương anh không phải loại người chơi đùa bừa bãi, anh vốn luôn dùng biện pháp an toàn, cô ta cũng phải uống thuốc tránh thai trước mặt anh."
"Đúng, lúc em bị thương anh vẫn có qua lại với cô ta.
Nhưng sau khi anh giác ngộ rồi anh liền không đến đó nữa, cũng đã hơn nửa năm rồi, anh không tin cô ta sẽ mang thai con của anh." Mộ Dương nắm lấy vai cô nói.
Từ Ninh Hi nhìn anh.
"Nhưng...đứa nhỏ..."
Mộ Dương ôm lấy cô.
"Anh biết, em vì chuyện đứa con mà luôn tự trách mình, nhưng Ninh Hi...anh xin em...em trách đi? Em nổi giận với anh đi có được không? Là anh tồi tệ, trước đây anh không tốt."
"Đã có vợ anh còn tìm người phụ nữ khác bên ngoài, để cô ta chạy đến tìm em như bây giờ, Ninh Hi...là anh sai...anh xin lỗi em." Mộ Dương nói.
Từ Ninh Hi lắc đầu: "Việc của anh trước đây em vốn không muốn quản đến."
Dù sao cũng là nước sông không phạm nước giếng, bây giờ cô có trách anh cũng không thay đổi được chuyện trước kia.
"Dương, đứa nhỏ trong bụng cô ấy vô tội." Từ Ninh Hi đưa tay đặt lên má anh.
"Giữ cô ấy lại, đợi đứa nhỏ chào đời rồi chúng ta làm xét nghiệm có được không?" Từ Ninh Hi nhìn thẳng vào mắt anh.
"Chúng ta từng mất một đứa con, em không muốn mình lầm lỡ lần nữa.
Nếu như là cốt nhục của nhà họ Mộ...anh bỏ lỡ đứa nhỏ có phải quá..."
"Ninh Hi, anh muốn con của chúng ta, riêng của anh và Từ Ninh Hi em."
"Để cô ta bỏ đứa nhỏ có được không?" Mộ Dương nắm lấy tay cô.
Anh không muốn sau này tất cả rơi vào tình huống khó xử.
"Dương, còn hai tháng nữa cô ấy sẽ sinh, đứa bé thành hình người rồi...anh nỡ bỏ sao?" Cô nhìn anh, ánh mắt đầy bất lực.
Từ Ninh Hi quá nhân từ, cái nhìn của cô làm anh thấy tội lỗi hơn làm sao.
Mộ Dương gục đầu vào vai cô: "Vậy...anh nghe em."
"Dương, trẻ con vô tội."
"Chúng ta cứ từ từ tính có được không?"
...
Mộ Dương không muốn giữ Mộc Lam lại