Thật ra nửa đời còn lại cô có thể sống trong vòng tay của Tạ Đức, không cần lo cơm áo gạo tiền gì, thậm chí ông có thể kiếm cho cô một người chồng tốt hơn.
Nhưng Từ Ninh Hi hiểu rõ trái tim của mình hơn ai hết, cô muốn đưa con về đây để tìm Mộ Dương.
Cô dùng năm năm để chạy trốn, né tránh sự thật giữa mình và anh, đến bây giờ cô nên trở về...làm rõ mọi thứ với anh rồi rồi.
Ngày hôm nay mới dọn đến đây, Tạ Đức đã tìm nhà cho ba mẹ con cô.
Từ Ninh Hi không thích phô trương nên ông đã chọn căn nhà này cho ba mẹ con, ở đây có hai phòng ngủ, Từ Phong và Từ Bảo ở chung với nhau.
Cả ba mẹ con cùng nhau sắp xếp dọn dẹp nhà cửa.
Mãi đến tối thì cũng xong một nửa.
Cô ngồi ở phòng khách, mở lon bia ra uống hết một hơi.
Từ khi rời khỏi Mộ Dương cô đã uống rượu bia rất nhiều, cô biết nó không tốt, cũng chính do năm đó cô tò mò rồi uống say mới gây ra nên chuyện như thế.
Nhưng mà...lúc có tâm sự uống chút đồ có cồn vẫn thoải mái hơn mà nhỉ?
Từ Ninh Hi nhìn đồng hồ, đã nửa đêm rồi, hai đứa nhỏ cũng đã mệt mà ngủ thiếp đi.
Cô vẫn chưa thể chợp mắt nổi, về lại nơi này có biết bao kỉ niệm giữa cô và Mộ Dương.
Mà...bao năm qua cô cũng có quên được anh đâu?
Lúc đó Tạ Đức xuất hiện và đưa tay ra, cô lại không suy nghĩ gì nhiều đón nhận bàn tay đó rồi đứng lên rời khỏi anh.
Từ Ninh Hi biết khi ấy mình và anh cũng không thể ở chung với nhau nữa, nhìn mặt nhau cũng khó, cộng thêm việc hai đứa nhỏ xuất hiện nó khiến cô và anh khó xử hơn mà thôi.
Nhìn kĩ lại thì năm năm qua hai tiểu bảo rất giống Mộ Dương.
Từ Ninh Hi vẫn ôm ấp hi vọng hai đứa nhỏ chính là con của Mộ Dương.
Cao Từ Vũ đó, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu sao anh ta lại làm vậy với mình.
Nhưng nghe đến tên anh ta chỉ làm cô thấy buồn nôn mà thôi.
"Trễ rồi, đi ngủ." Cô cầm lon bia đứng dậy rời đi.
Nghĩ nhiều cũng không được gì.
...
Mộ thị.
Đã nửa đêm nhưng văn phòng của Mộ Dương vẫn sáng đèn.
Hôm nay anh và thư kí ở lại tăng ca làm việc, thật ra Mộ Dương cũng không về nhà, anh là không muốn về đó rồi cô đơn trong chính căn nhà của mình.
"Giám đốc, ăn chút gì đi." Thư kí mang đồ ăn đến, cả hai lo làm việc từ chiều tới giờ cơm tối cũng không kịp ăn rồi.
"Cậu đói cứ ăn trước đi." Mộ Dương đáp.
"Giám đốc, anh không được bỏ bữa nữa."
"Tôi ăn không nổi." Mộ Dương mỉm cười.
Thư kí đứng nhìn anh bất lực, từ khi thiếu phu nhân rời đi Mộ Dương dần trở nên chán ăn, nghỉ ngơi cũng không, ăn uống cũng không, đã mấy lần nhập viện vì bỏ bữa quá nhiều rồi.
Cậu biết Mộ Dương vẫn luôn nhớ về thiếu phu nhân, nhưng cứ như thế này thì Mộ Dương sẽ chết mất, anh cũng là con người mà, không ăn uống điều độ như vậy sao chịu được chứ.
"Giám đốc, tôi biết có nhà hàng mới khai trương." Thư kí cầm poster lên đưa anh xem.
"Cậu không dẫn bạn gái đi sao?" Mộ Dương hỏi.
"Cô ấy đi du lịch rồi." Thư kí vội đáp.
Mộ Dương bật cười.
"Giám đốc...sáng mai đến đó thử nhé?"
Mộ Dương thấy cấp dưới của mình lo lắng cho anh như vậy chỉ biết lắc đầu cười.
"Được rồi được rồi, xong việc tối nay thì ngày mai cũng rảnh rỗi chút."
"Đi uống với tôi vài li." Mộ Dương đứng dậy nói.
"Giám đốc...đã năm năm rồi..."
Mộ Dương khựng lại, anh đi