Y tá nhanh chóng đẩy giường bệnh vào khu cấp cứu.
Hàn Mạc Quân, Hàn Lương, Chu Hồng và Hoàng Am bị chặn ở ngoài.
Hàn Mạc Quân sau khi thành công ngăn chặn dòng nước mắt của tiểu Bảo thì quay sang nhìn hai người lạ mặt.Nhìn người đàn ông già đang ngồi ở ghế kia rất quen mắt mà anh không nhớ ra.
À đúng rồi, là người đàn ông thứ hai trong bức ảnh chụp cô đang cười ở đâu đó.
Nhớ ra, thái độ anh khác hẳn.
Mắt anh hằn lên những tia máu đỏ.Anh tung một cú đấm hướng phía Hoàng Am.
Chu Hồng nhận ra điểm khác thường nhưng kịp ngăn cản anh.
Hoàng Am bị đấm một nhát vào má, từ khoé miệng chảy ra một dòng máu nóng.Hoàng Am đưa tay chùi mạnh vệt máu, căm ghét nhìn anh.
Từ lúc đến cửa nhà, anh đã biết người đàn ông này chính là chồng Bảo Tú.
Không dưng mà cô lại ngất.
Chỉ có hắn ta làm.
Hắn ta còn chưa hỏi danh phận gì đã đấm anh rồi.
Cú đấm này anh không nhận a.
Anh không muốn choảng nhau với hắn ta ở bệnh viện này đâu.
Lại còn trước mặt trẻ con nữa.
Hoàng Am gằn giọng nói:- Đừng dạy hư thằng bé.Hàn Mạc Quân cáu tiết.
Hàn Lương là con anh.
Việc dạy dỗ gì là của anh, liên quan quái gì đến hắn.
Anh bắt đầu mất bình tĩnh, quát to:- KHÔNG LIÊN QUAN TỚI NGƯƠI!Hoàng Am nghe xong cảm giác máu dồn lên đại não.
Anh chửi thề trong đầu: “Mẹ nó!” nhưng bên ngoài lại tỏ ra bình tĩnh và chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Mạc Quân.
Anh đấm một cú thật mạnh vào bụng Hàn Mạc Quân coi như đáp trả cú vừa nãy vậy.
Anh khinh thường nói:- Tỉnh chưa?Nghe hắn ta nói, Hàn Mạc Quân bỗng nhận thấy ánh mắt sắc lạnh từ mấy y tá xung quanh đang chĩa vào mình.
Rồi anh bành hoàng khi thấy con mình đang run rẩy ngồi ở băng ghế lạnh lẽo.
Anh bắt đầu kiềm chế, điều chỉnh lại cảm xúc của chính mình và trở về vẻ lạnh lùng ngày thường.Một khoảng tĩnh lặng bao trùm hành lang này.
Cánh cửa vẫn đóng nãy giờ đã mở ra.
Mấy y tá đẩy cô về phòng còn vị bác sĩ muốn trao đổi với người nhà và chỉ đích thân Hàn Mạc Quân và hai người ở đó đi theo ông.Vào phòng vị bác sĩ kia, Chu Hồng và Hoàng Am giật mình trước bệnh tình của cô.
Sở dĩ, bác sĩ gọi họ đi cùng luôn chắc ông nghĩ đó là cha và anh trai cô.
Vị bác sĩ già cất tiếng nói sau khi đưa cho họ xem bệnh án của Bảo Tú:- Đây lại là một lần may mắn của anh đó anh chàng ạ.
Có vẻ anh khá là khoái cuồng ngược người khác đúng không? Lần trước thì người toàn vết thương, lần này thì thiếu nước, suy dinh dưỡng, thiếu ngủ trầm trọng.
Có lẽ anh nên suy nghĩ lại đi.- rồi vị bác sĩ quay sang Chu Hồng và Hoàng Am- ừm.
Hai người là người thân của cô gái ấy nhỉ?Nói rồi, vị bác sĩ ấy đẩy tập bệnh án đã mở sẵn đến trước mặt họ.Hai cha con Chu Hồng cùng ngó vào tập bệnh án màu xanh có ghi đầy đủ tên cô ở trên bàn làm việc.
Lần đầu là bị tai nạn, xây xước nhẹ gần lành, vết bỏng ở tay phải bị nhiễm trùng nặng.
Ba tuần sau, nhập viện lần nữa vì suy dinh dưỡng, thiếu nước, tụt huyết áp, thiếu ngủ trầm trọng ảnh hưởng đến sự cân bằng của cơ thể.
Sau đó là một loạt tên thuốc mà bác sĩ kê cho cô.
Họ không ngờ rằng: một cô gái nhỏ bé lạc quan kia lại có cuộc đời đau đớn đến thế.Hai người đọc xong cùng