Hàn Mạc Quân phóng xe trên đường cao tốc rồi thắng lại trước sân bay Nội Bài.
Ở lối đi riêng của máy bay tư nhân xuất hiện một cô gái kiêu sa, tay kéo chiếc vali màu cà phê phiên bản giới hạn làm rộn rạo cả một góc sân.
Cô gái ấy bước ra khỏi đường hầm, đưa mắt một lượt như tìm kiếm gì đó rồi dừng lại trên chiếc Mercedes màu đen đuôi 90 của anh.
Sải những bước dài đến bên chiếc xe, cô khom người, gõ nhẹ lên tấm kính ghế phụ rồi xoè rộng bàn tay thon dài, vẫy tay với anh.Hàn Mạc Quân nhanh chóng hạ cửa kính xuống.
Hiện ra trước mắt anh vẫn là nụ cười dịu dàng ngày đó, chỉ là khuôn mặt có phần già dặn hơn thôi.
Anh xuống xe, cất hộ cô ấy vali vào trong cốp rồi vòng ra ghế phụ mở cửa cho cô ấy.
Sau khi quay lại chỗ của mình, Hàn Mạc Quân khởi động đưa cô thẳng về căn biệt thự trắng ở ngoại ô Hà Thành.
Đây là căn biệt thự anh mua cho cô ấy hồi cả hạ vẫn còn quen nhau.
Trên đường đến, cô ấy luôn tìm cách bắt chuyện với Hàn Mạc Quân nhưng đáp trả cô ấy chỉ là vài câu: “Ồ!” hay “À!” Cuối cùng cô ấy chán nản đành bỏ cuộc.
Đến biệt thự thì cô ấy đòi anh xách hộ vali vào.
Hàn Mạc Quân không đồng tình lắm nhưng cũng lặng lẽ mang vào, khó chịu mở lời:- Chẳng lẽ em về không mang người hầu hay vệ sĩ à?- Thôi mà.
Anh giúp em một chút thôi.Nghe câu trả lời ấy thôi cũng tạo cho anh cảm giác gì đó không đúng lắm.
Sao anh lại có cảm giác cô thay đổi nhiều rồi, không còn đơn thuần như trước kia nữa.
Nhưng dù gì anh cũng đã có gia đình rồi nên cái cảm giác thích ban đầu có lẽ đã phai nhoà đi nhiều rồi..Hàn Mạc Quân theo chân cô ấy xách vali lên tầng hai biệt thự.
Anh dừng lại trước cửa phòng ngủ.
Căn phòng này vẫn như trước.
Những trang trí anh làm riêng cho cô, thiết kế bày biện cũng một tay anh làm.
Nhìn thân quen nhưng lại càng xa lạ.
Anh không muốn vào đó.
Nghĩ là làm.
Hàn Mạc Quân để chiếc vali ở ngoài cửa phòng, kệ cô gái kia vừa thả người trên chiếc niệm mềm mại vừa cảm thản:- Đúng là về đây thoải mái hơn nhiều.
Ơ…anh không vào à?- Ừm.
Nghỉ ngơi đi, anh về đây.Nghe Hàn Mạc Quân nói thế, cô gái kia bật người dậy theo anh xuống dưới nhà, ngập ngừng muốn nói gì đó.
Kìm nén không được, cô đành nói:- Anh… ở đây một tối với em đi.
Em không muốn ở một mình đâu.
Anh biết em sợ tối mà.- Huyền Nhi, anh đã có vợ rồi.
Hơn nữa, anh lấy thân phận gì để ở cùng em tối nay? Người yêu cũ à?Nghe ba từ “người yêu cũ” làm cô gái đó phải xót xa.
Hồi đấy cô đâu muốn vậy.
Cô đâu có muốn dại khờ chia tay anh để sang du học, có bạn trai mới người Anh rồi bị anh ta trồng cả một thảo nguyên trên đầu.
Cô buồn tủi, rơm rớm nước mắt không dám nhìn anh.
Hàn Mạc Quân “hừ” lạnh rồi bỏ đi.Hoá ra cô ấy là bạn gái cũ của anh.
Hàn Mạc Quân và Huyền Nhi vốn là bạn cùng trường suốt 12 năm học.
Anh học trường nào là Huyền Nhi học trường ấy và Huyền Nhi nhỏ hơn anh một tuổi.
Vào năm lớp 5, anh đi tham quan cùng trường.
Nào ngờ anh lại bị bắt cóc giữa đường.
Bọn chúng ném anh vào một khu nhà bỏ hoang cùng với một bé gái.
Vì quá tối lên anh không nhìn rõ mặt.
Cô bé ấy nói mình cũng mới bị bắt.
Nghe giọng thì anh thấy rất quen, hình như của một bạn cùng lớp với anh.
Nhìn cô bé mếu máo nãy giờ, anh không chịu được mà gắt lên:- Không trật tự được à?Cô bé bị quát càng sợ hãi hơn.
Nấc lên một cái, cô oà khóc to hơn.
Hàn Mạc Quân đâm luống cuống, vội xin lỗi rồi ra sức dỗ dành cô bé.
Anh vụng về kể một câu truyện hài mà anh được học ở trên lớp cho cô nghe.
Lúc đầu cô khóc rất to, rồi dần dần nhỏ lại và thay vào đó là tiếng cười ngộ nghĩnh.
Cô bé ấy cười tươi lắm.
Trong ánh sáng mờ mờ, anh nhìn thấy hai bím tóc nhỏ cùng với núm đồng tiền nhỏ nhắn trên mặt cô.
Tuy không nhìn rõ mặt nhưng anh cũng thấy cô rất dễ thương a.
Nhìn cô bé cười vui quá làm anh cũng bất giác nở nụ cười nhẹ.
Chợt cô bé nhìn thấy, nói với anh một câu mà anh chẳng thể quên nổi:- Anh cười lên trông đẹp trai lắm.
Vậy nên anh cười nhiều lên nhé!Cô bé ấy vừa nói vừa chọc chọc lên hai má của anh.
Khuôn mặt anh nóng dần và ửng đỏ.
Hàn Mạc Quân ngại ngùng hất tay cô bé ra, quay mặt đi chỗ khác.Đúng lúc ấy, một trong số bọn bắt cóc ấy vào, tách anh và cô ra rồi trói tay lại vì lúc trước chúng đã trói chân lại rồi.
Hiện tại chúng đang rất cần tiền mà bắt cóc anh thành công sẽ được hưởng một số tiền lớn tương đương gần 2 tỷ đồng.
Nhìn sơ qua từ trên xuống dưới, cô bé kia được ăn vận đoàng hoàng chắc cũng là tiểu thư con nhà giàu nào đó, nên chúng nghĩ vụ này sẽ ăn lớn.Sự hả hê tràn đầy trên khuôn mặt khắc khổ, ngăm đen của những con người bần cùng trong xã hội.
Tên đó cùng đồng bọn bỏ ra phòng ngoài hút thuốc và nhậu nhẹt.
May mắn là căn phòng nhỏ này có lỗ thông gió, không thì trước lúc hai người được cứu chắc cũng ngất vì ngạt khói thuốc thôi.Hàn Mạc Quân nhanh mắt, thấy ngay mảnh vỡ thuỷ tinh ở góc phòng, cố lết đến chỗ đó và cầm mảnh thuỷ tinh lên.
May mắn là mảnh đó cũng không xa tầm tay anh là bao.
Bàn tay nhỏ nắm chặt mảnh thuỷ tinh, ra sức mài vào sợi dây ở tay, chân.
Đứng lên giũ bỏ vài sợi thừng trên người, Hàn Mạc Quân đưa mắt nhìn cô bé ở gần đấy.
Cô bé mở to mắt nhìn anh.
Thở dài một hơi, anh cầm miếng thuỷ tinh cứa vào dây thừng,