Sau khi Vọng Biên, Trung Hoan rời tổng công ti của Hàn Mạc Quân một lúc, phía bên Lệnh Sương mới được thông báo có vụ đột nhập hệ thống mạng và camera của sân bay.
Lệnh Sương thờ ơ, chỉ lạnh lùng nhìn cậu thư kí, hỏi:- Mục đích? Lý do?- Dạ… theo báo cáo của phía sân bay, hacker đó tác phong chuyên nghiệp không để lại bất kì dấu vết nào.
Từ id máy đến nhật kí hoạt động của hệ thống đều bị xóa hoặc vô hiệu hóa nên hiện tại ta không thể biết hắn ta đã xem, lấy đi thứ gì.
Những dữ liệu đã bị xóa thì không tài nào khôi phục được…Cậu thư kí nói chưa dứt câu đã bị chuông điện thoại của Lệnh Sương ngắt giữa chừng.
Đưa tay ra hiệu dừng lại, Lệnh Sương đưa tay nghịch lọn tóc rơi xuống, đặt chế độ loa ngoài rồi vô tình quẳng chiếc điện thoại lên bàn.
Chiếc điện thoại kêu “cốp” một cái, đồng thời tiếng của một người đàn ông gấp gáp phát ra.“Thưa Lệnh bà! Sự cố hôm nay tôi rất xin lỗi.
Hacker trước khi xử lí tường lửa đã tắt chế độ cảnh báo, khi nhận viên biết được chẳng thể xen vào được.
Chết ở chỗ là nhân viên trực phát hiện ra thì hacker đã làm xong rồi.
Lần này thất trách, thật xin lỗi Lệnh bà.
Nhưng may thay, trong khoảng thời gian nhân viên phát hiện ra thì thấy hacker đang mở thông tin khách hàng của 5 năm trước, camera cũng hiện thời gian là 5 năm trước.”“Cái gì? Thời gian là năm năm trước? Chết tiệt, thống kê toàn bộ file bị vô hiệu hóa cho tôi! Tôi cho ông 5 phút, không xong thì chuẩn bị khăn gói về quê đi.”Lệnh Sương đang thư thái ngồi thì lập tức cứng đờ lại, mặt tái đi, tinh thần có chút hoảng loạn.
Tông giọng thay đổi khiến người đàn ông đầu kia bất giác run run chất giọng ồm, quống quýt tắt máy, chạy đi làm ngay.Chỉnh lại tư thế ngồi một chút, Lệnh Sương di chuyển chiếc ghế xoay vào bàn làm việc, đeo chiếc kính cận lên rồi bắt đầu kiểm tra bức tường lửa của cô.
Từ khi tạo ra nó, cô dám tự tin không ai có thể tỉnh táo vượt qua nó bởi “muốn sống thì phải lừa nhau”.
Hệ thống sân bay bảo mật cao, đương nhiên có những tài liệu đen của khách hàng cũng như chủ của nó là cô.
Một khi bị lộ tức hệ thống coi như vứt.
Độ báo động của nó còn cao hơn bảo mật.
Vậy mà bị hắn ta chơi như đồ chơi trẻ con, xoay cái đám nhân viên vòng vòng bảo sao cô không tức.Lại còn 5 năm trước.
Rốt cuộc hắn ta đang điều tra ai? Có liên quan đến mình? Không! Số người biết mặt mình tính trên đầu ngón tay, biết mình là Lệnh Sương thì càng hiếm.
Chết tiệt! Năm năm trước nhất định có liên quan đến mình.
Cái ngày 28 tháng 4 ấy… biết vậy không ra mặt thì tốt nhưng… ông ta không nghe.
Lão cáo già! Cũng may lúc đấy có trang bị thêm cái kính râm.Chợt Lệnh Sương nhận được một tin nhắn từ gmail.
Chắc là bản báo cáo của tên quản lí kia.
Cô mở ra đọc.
Đoạn đầu là cả một đoạn chẳng liên quan, đoạn sau thông báo tình hình các file khác, không có một thông tin hữu ích nào cho cô.
Nhưng khi cô định thoát ra thì một cái ảnh lại khiến cô đau đầu.
Tên quản lí chụp cả file khách hàng rỗng và cả camera của ngày 28 tháng 4 gửi cho cô.
Cái dòng thời gian không biết có phải tên quản lí cố ý không mà cho nó một phông chữ to đùng, đập thẳng vào niềm hy vọng mỏng manh của cô.Ngu rồi! Cả ngày hôm đấy cô đồng ý với lão ta, lệnh cho sân bay không nhận bất kì một đơn hàng nào ngoài đơn cô sắp xếp.
Một đơn duy nhất của Thuận Hình- cháu trai của lão ta.
Chắc chắn ngày đấy lão ta tính cả chuyện này rồi.
Cô lại để hắn ta dắt mũi một lần nữa.
Từ vụ di chuyển của Thuận Hình đến chuyện “hy hữu” ngày kết thúc dự án.Người đàn ông đó cũng giống lão ta một dòng.
Cô ghim hắn từ 3 năm trước.
Đinh gia cũng từ đấy biến động thăng trầm, mấy thông tin “đen” cũng