Phải chăng Bảo Tú cũng chỉ là giọt nước nhỏ hoà vào dòng nước cuồn cuộn rồi biến mất nơi tim anh?Phải chăng hương vị tình yêu của mấy ngày qua chỉ là cô tự đa tình?Anh ngọt ngào và mùi mẫn với cô vào mỗi ngày gần đây, cùng cô trải qua một khoảng thời gian dài chung sống nhưng lại nghi ngờ cô.
Chỉ vì một đồ vật của người yêu cũ.Chẳng lẽ anh ân ái với cô là để chọc tức tình cũ, chỉ để cho cô ta hối hận vì bỏ anh năm nào thôi sao?“ Anh yêu em hay cô tình cũ nóng bỏngNhững đêm nồng anh rót mật vào taiNhư rượu vang ngọt lịm nơi cổ họngĐể em say không phân biệt dối lừa”Em ngu ngốc quyết tâm hạ bỏ, để lún sâu tình cảm không hồi kết.
Đoạn tình này vốn không được chấp thuận, hà cớ gì kết thúc trong khổ đau.Nhưng rồi Hàn Lương sẽ như thế nào? Nó sẽ phải cô đơn và thiếu hụt tình thương như cô thuở nào ư?Cái cảm giác ghen tị và thèm thuồng ấy Bảo Tú vẫn nhớ như in.
Nó như một vết sẹo trong tâm hồn chai sạn này của cô.
Là người mẹ từng trải, cô đâu đủ can đảm bỏ mặc đứa con của mình, một thánh vật mà trời ban xuống cho cô.Quệt ngang giọt nước mắt, Bảo Tú tự cổ vũ mình.
“Đứng lên đi, người con gái yếu đuối.
Mày còn có con trai.
Khuỵ luỵ trong tình cảm vốn không phải bản tính của mày.
Mạnh mẽ lên, người phụ nữ hiện thực.
Mơ mộng nhiều không giúp gì được đâu.”Hàn Mạc Quân vẫn đứng đó, tay nắm chặt chiếc vòng của Bảo Tú chờ điện thoại.
Tiếng chuông vang lên, anh lập tức bắt máy.
Cậu bảo vệ nghi ngờ nói:“ Sếp bảo cái vòng treo ở gương trong đúng không? Tôi thấy nó vẫn ở đó mà!”Hàn Mạc Quân tròn mắt kinh ngạc.
Cố trấn tĩnh bản thân, anh hỏi:- Cậu chắc chắn không?“Sao lại không! Nó vẫn được treo trong đó mà!”- Vậy hôm nay có người phụ nữ nào đến gần chiếc xe đấy không?“Nay là chủ nhật, chẳng ai đến công ti đâu sếp, ngoại trừ mấy người sếp dặn.
Tôi thấy họ còn chẳng đến cạnh chiếc này.”Nghe đến đấy Hàn Mạc Quân lập tức cúp máy, lấy xe phi đến công ti.
Anh không tin! Cái vòng này anh tìm trên thị trường bao nhiêu năm chưa từng thấy bản thứ hai, không thể nào lại có hai cái giống nhau cùng xuất hiện một thời điểm.Trừ khi đó là vòng đôi.
Giả thuyết này không có khả năng xảy ra.
Nguyệt Nhi và Bảo Tú không hề quen biết nhau từ trước, cũng chẳng có mối quan hệ gì giữa hai với gia đình.Một lúc sau, Hàn Mạc Quân đứng lặng trước con xe đen đuôi 90 của mình.
Cái vòng tay vẫn yên lặng nằm đó, lấp lánh phản xạ lại ánh sáng của chiếc đèn phi rọi thẳng vào trong.
Bàn tay cần chiếc vòng kia bất giác run lên.Hai chiếc giống nhau y đúc từ số hoa đến độ rộng của vòng.
Cái khác biệt lớn nhất là chiếc lục lạc đính giữa.
Chiếc vòng trong xe anh có một cái, màu xỉn hơn do tiếp xúc với không khí và mồ hôi tay.
Cái của Bảo Tú màu sáng hơn, đường nét tỉ mỉ, sắc sảo hơn và nó đính hai quả lục lạc chứ không phải một như của Nguyệt Nhi.Tức là không phải Bảo Tú lấy trộm vòng đó.
Tại sao mình… mình đã nghĩ gì vậy? Từ ngày cưới nhau, cô ấy chưa từng đòi hỏi bất cứ cái gì.
Bộ trang sức trong buổi tiệc trước tuy là mình bỏ tiền ra nhưng cô ấy không giữ nó mà cất vào hộp và để trên bàn làm việc của mình.
Nó đắt mất 10 lần cái vòng này thì việc gì cô ấy phải lấy trộm nó.
Vừa nãy, mình đã quá quắt với cô ấy chỉ vì một chiếc vòng của người yêu cũ.
Không phải mày đã bỏ được Nhi rồi sao? Giờ thì sao?Hàn Mạc Quân cười chua chát, lầm lũi bỏ ra xe quay về.
Cậu bảo vệ ngu ngơ đứng đấy chẳng hiểu cái gì, thấy sếp về thì vội vàng tắt điện gara rồi ra phòng của mình.Hàn Mạc Quân chần chừ không bước vào trong, loanh quanh ở ngoài sân thì bị tiểu Bảo trên tầng hai nhìn thấy liền chạy xuống kéo anh vào nhà.
Không khí vẫn phảng phất mùi khét khiến anh khó chịu.
Phẩy tay vài cái, anh cúi xuống thì thầm hỏi con:- Nhà mình sao mà có mùi khét thế?- Cha không biết ạ? Mẹ vừa đưa con cái này này.Tiểu Bảo ngây ngô hỏi anh rồi lấy một tờ giấy từ trong túi quần ra, đưa cho anh xem.
Một dòng chữ đen mềm mại, ngay ngắn nổi bật trên tờ