Sau cái chạm mắt ấy, Lệnh Sương biết Bảo Tú sớm đã nhìn thấy mình nhưng cô ta làm được gì? Hét tên cô lên rồi nói : “Thả họ ra, không thì tôi sẽ không để yên cho cô đâu!” như mấy tình tiết rẻ rúng trong phim ngôn tình à? Nhưng cô ta có nói được đâu, chẳng lẽ trừng mắt nhìn mình à? Nực cười! Cô ta nào có cái gan đó.
Lệnh Sương mỉa mia nhìn Bảo Tú, thong thả tựa lưng vào ghế gaming im lặng suy nghĩ.Có thể dễ dàng khiến Hàn Mạc Quân đi công tác hẳn là lão Fl kia nhúng tay vào.
Lão là người muốn hạ bệ mình nhất, giờ lại ra tay giúp đỡ thì không đơn giản như vẻ ngoài rồi.
Hay lão sợ mình đổ thì lão cũng đổ theo?.....!Chó má thật! Lão tính gieo gắt suy nghĩ ấy vào đầu mình à? Chuyện hắn có tay sai riêng hùng hổ giấu như không mà lo “đổ giậu” thì quả lố bịch với con cáo già ấy.Lệnh Sương liếc mắt sang chiếc đồng hồ đeo tay, lập tức đứng lên đi ăn trưa.
Cậu thư kí đứng bên cạnh phẩy tay ra hiệu cho đàn em rồi theo sau cô chủ của mình.
Mấy người trước mặt Bảo Tú biết ý, lập tức trói và nhốt Bảo Tú vào căn phòng kính rồi khóa cửa bỏ đi.Những vết máu li ti tung toé in lên mặt kính trong suốt, mùi tanh của máu vẫn quanh quẩn trong phòng chưa thoát hết khiến ruột gan Bảo Tú lại cuộn lên khi nhớ lại cảnh tượng khi ấy, đôi mắt bất giác lưng chừng nước.
Căn phòng ấy có một cánh cửa nữa ở góc, có lẽ nó thông ra ngoài.Một thời gian sau khi đám người kia đi khỏi, bỗng một bàn tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt trên má cô khiến cô không khỏi giật mình.
Hoàng Am nhẹ nhàng xoa đầu Bảo Tú, giọng hơn khàn khàn nói:- Anh không sao nên không việc gì phải khóc.
Không phải em gây ra nên cũng đừng trách bản thân làm gì.Bảo Tú biết anh đang an ủi cô nhưng cô đâu thể ngơ được những vết tích trên người anh.
Cô giận bản thân vì sự ngu dốt của chính mình đã liên lụy đến người thân.
Càng nghĩ, nước mắt rơi càng nhiều và nso chỉ dừng khi đã cạn kiệt cảm xúc dù áy náy vẫn còn đó.
Khi chấn tĩnh được bản thân, Bảo Tú mới chợt nhận ra anh trai không bị trói.
Đúng hơn là anh đã cởi dược chiếc dây thừng ra khỏi người.
Cả cô cũng bị đám người đó trói lại nhưng giờ cô lại thấy thoải mái, không còn cảm giác khó chịu và rát ở chỗ da tiếp xúc với dây, ngó quanh thì ba sợi dây thừng ấy nằm ngổn ngang dưới đất.
Thấy cô ngạc nhiên nhìn mình, Hoàng Am cười nhẹ giải thích:- Lúc trước anh có học chút võ mèo cào nên cái này không làm khó được anh.Bảo Tú ra dấu tay cảm ơn anh rồi sang chỗ Hàn Lương kiểm tra.
Vừa nãy tên khi ra tay mạnh quá khiến tiểu Bảo ngồi bên cạnh cũng bị thương lây nhưng cũng chỉ là vài vết xước nhỏ sắp lành.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh dính máu vẫn chìm sâu trong giấc ngủ, cô có chút đau lòng, dùng vạt áo lau đi những giọt máu của Hoàng Am, tiện thể cô giúp anh lau qua chút máu trên mặt một phần anh là anh trai cô, một phần vì áo anh bị rách tả tơi sau trận đòn vừa rồi.Chợt cô nghiêm túc ngồi xuống ghế, hỏi Am là đã xảy ra chuyện gì sao đám người đó nói cô chẳng hiểu gì cả.
Biết không giấu được em, Hoàng Am đành kể lại mấy ngày sau lần cô về nhà ngoại.
Anh bảo cả anh và Quân đều muốn xả giận cho em nhưng đâu biết sự tình sâu xa đến thế.Bảo Tú im lặng cúi đầu xuống.
Quy chung lại vẫn là cô gây hoạ đến những người xung quanh.
Kể cả hồi bé, kể cả bây giờ và có thể là cả tương lai.
Quả nhiên mẹ và anh Thuận gọi cô là sao chổi cũng không phải quá đáng như cô vẫn lầm tưởng.Hoàng Am thấy cô vậy, lập tức cắt đứt suy nghĩ của cô.“ Bảo Tú! Em nghe anh nói: em không phải sao chổi.
Em là em gái anh, là mẹ của Hàn Lương.
Đừng giết chết tinh thần lạc quan của mình như thế.
Không phải em đến đây là để cứu anh và tiểu Bảo sao? Vậy thì sốc lại tinh thần đi, mạnh mẽ lên em, không phải có anh và tiểu Bảo sau lưng em sao?”Bảo Tú gật đầu cười buồn.
Giữa khoảng không im ắng ấy lại vang lên một tràng vỗ tay, Lệnh Sương từ sau thùng hàng bước ra, tươi cười nói: “Vở kịch nhỏ này kết thúc được rồi nhỉ?” khiến Hoàng Am và Bảo Tú đồng loạt hiện vẻ mặt kinh ngạc.
Huyền Nhi vừa đi vào trong căn phòng kính vừa nói:- Anh em tình thân! Nhưng… ngươi có phải Đinh Thuận đâu mà xưng với cô ta là anh trai - em gái? Chi bao nhiêu một đêm để thân mật tới mức ra mặt cho nhau vậy?Bảo Tú điếng người khi nghe Huyền Nhi nói vậy.
Cả người cô rung lên vì giận nhưng vẫn phải nuốt vào trong.
Cô không muốn gây rắc rối nữa.
Cô không muốn ai bị thương nên cố ngậm bồ là hòn.
Cuối cùng Hoàng Am lên tiếng đáp trả.- Chà! Lệnh tiểu thư, ngoại hình