Cũng may đã qua giờ cao điểm nên giao thông có phần ổn định hơn.
Bảo Tú sốt sắng đợi xe di chuyển, luống cuống nhắn vài dòng gửi cho Hàn Mạc Quân rồi quẳng điện thoại một nơi, tâm trí một nẻo.
Hai mươi phút quãng đường di chuyển không lúc nào cô có thể ngồi im và lấy lại sự bình tĩnh dù chỉ một giây.
Vừa đến nơi, Bảo Tú lập tức xuống xe vì tiền xe được trừ trực tiếp vào tài khoản ngân hàng và để lại một tờ note nhỏ ở phía sau ghế lái: “ Giúp tôi gọi cảnh sát, con trai tôi bị bắt cóc!”.Bảo Tú do dự đứng trước cánh cửa sắt vẫn đóng kín, không biết vào thế nào.
Cách chỗ cô đứng khoảng 5m là một người đàn ông ăn mày ngồi nhìn chằm chằm vào cô từ lúc cô xuống xe.
Đợi cho chiếc taxi khuất bóng, người đó mới đứng lên, từng bước nhọc nhằn đi đến cạnh cô.
Bảo Tú hơi tò mò, quay lại nhìn người ăn xin, chợt giật mình khi người đó đứng sát lại, từ trong chiếc áo tả tơi rút ra một khẩu súng đâm mạnh vào sườn phải của cô.
Đầu khẩu súng lạnh băng cùng ánh mắt đầy sát khí và cẩn trọng của người ăn xin khiến cô rùng mình sợ hãi.
Rồi người đó nói: “Câm miệng và đi theo con đường mòn phía bên trái.
Đi hết có người ra đón.” Xong liền lưới qua người cô như chưa có chuyện gì xảy ra, đến góc đường đối diện, bẩn thỉu ngồi đó như một ăn mày đích thụ.Bảo Tú cẩn thận từng bước men theo con đường đất chỉ sẵn, lòng tự an ủi và vực dậy ý chí nhưng tay vẫn không kìm được mà run nhè nhẹ.
Cô đâu có ngờ rằng: trong cái xã hội ổn định cả về chính trị và xã hội, luật pháp được đề cao và kiểm soát chặt chẽ này mà vũ khí cấm lại xuất hiện với tần suất cao ở ngoài doanh trại quân đội.
Tên canh gác giả mày cũng được trang bị súng.
Chẳng lẽ… buôn lậu và nhập khẩu trái phép?Đang suy đoán xuôi ngược, bất thình lình có người xuất hiện sau lưng Bảo Tú, đặt đầu súng vào gáy cô và lên đạn khiến cô đứng sững lại.
Người đó nói:- Đi tiếp điCô nghe ngữ khí nói của người đó cũng lờ mờ đoán được giới tính, tuổi tác và tính cách.
Có lẽ là đàn ông đang trong độ tuổi từ 40- 50 tuổi bởi giọng hơi ồm do ảnh hưởng của thuốc lá (quanh quẩn đây nồng nặc mùi thuốc lá) và có vẻ nóng tính, mất kiên nhẫn khi cô dừng lại nên giọng mới nghe có phần khó chịu.Hắn ta nói thế buộc cô phải thúc đẩy đôi chân bước nhanh trong khi cái lạnh từ đầu súng vẫn truyền từ da lên thần kinh não bộ.
Đi khoảng 10m là đến một cái ngách nhỏ, sâu trong đó là một nhà kho nhỏ cũng bị bỏ hoang.Bảo Tú đẩy chiếc cửa sắt đóng hờ ra, bên trong bụi bặm và những thùng cát- tông lộn xộn dưới sàn.
Sau cửa có hai người cầm súng đứng canh, sâu vào trong, mỗi một ngã rẽ lại một nhóm người tụ tập chơi bài, đưa con mắt khó chịu nhìn cô.
Rẽ 4 lần, cô mới nhìn thấy Hoàng Am và tiểu Bảo ngồi gục ở trên ghế, bên cạnh có người trông.Chạy vội đến bên hai người, cô lo lắng kiểm tra xem họ có thương xuất gì không và cởi trói cho họ nhưng không được.
Sợi dây thừng to cuốn chặt hai tay ra sau lưng, hai chân vào chân ghế trước và giẻ lau bẩn nhét trong miệng.
Cô chỉ có thể bỏ cái giẻ ố vàng, bẩn thỉu ra khỏi miệng hai người.
Tên to con đứng cạnh chăm chú chơi điện thoại rồi cười khẩy khi thấy cô cố gắng tháo dây thừng, tên đưa cô đến cũng không ngăn vì hắn ta thừa biết cô không làm được.
Cô vỗ vỗ vào người gọi Hoàng Am dậy nhưng chẳng thấy anh có dấu hiệu phản hồi nào.Tên to con ấy nhét cái điện thoại vào túi sau của chiếc quần bò, hỏi: “Cô không nói được?.” rồi đá chiếc ghế gỗ đến gần cô.
Bảo Tú biết ý, ngoan ngoãn ngồi xuống rồi gật đầu đáp trả.
Tên to con đấy bảo cô mở máy ra và đưa cho hắn ta.
Hơi ngạc nhiên về yêu cầu của hắn nhưng cô vẫn làm theo lời hắn, cũng may tin nhắn vừa nãy cô gửi cho Hàn Mạc Quân bị xóa rồi.
Hắn ta cầm lướt lên xuống một hồi, không thấy khả nghi liền vào nhật kí cuộc gọi, tìm số liên lạc nhiều nhất