An Lâm lên trường ngay tối hôm sau.
Bầu không khí căng thẳng ở nhà ấy, cậu chịu không được.
Trong đầu cậu bất chợt hiện lên hình ảnh xưa.
Một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt nhẹ nhàng đang trừng mắt nhìn một vật thể xám nhạt co ro vô định, tay nhấc ly rượu vang gần đó đổ lên đầu một cậu nhóc bẩn thỉu góc phòng.
Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ôm lấy khuôn mặt hốc hác cứng đờ rồi nhỏ giọt xuống xương quai xanh gầy trơ, thấm từng mảng lớn nhỏ trên chiếc áo cũ mèm.
Mùi thơm nồng của rượu bốc lên không trung khiến cô gái ấy nở nụ cười thỏa mãn.An Lâm rùng mình cắt đứt dòng hồi tưởng, mặt mày tái lại nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại dáng vẻ bình thường.
Chiều nay cậu có việc đến ven biển nên tranh thủ giờ ra chơi làm trước vài bài, tránh mất thời gian quá nhiều ở đấy mà lỡ việc học.Tiếng ồn ào của đoàn khách trên chiếc xe bus chật chội lấn át cái quá khứ đen đang trỗi đậy trong đầu cậu.
Cậu thầm nghĩ: “ Sự lựa chọn này quả đúng đắn chứ không cái kí ức về mụ điên kia càn quấy thì mệt lắm.
Đau cả đầu.” Tiếc là điểm đỗ của chuyến xe không gần chỗ đó, buộc cậu gọi chiếc taxi đi vào.
An Lâm hơi khó chịu khi phải chi cho mục đích của mụ ta.
Số tiền nhỏ cậu không tiếc nhưng nó không đáng để đầu tư vào mụ ta.An Lâm đứng nhìn căn biệt thự hồi lâu mới bấm chuông.
Vẫn người quản gia cũ và vài gia nhân đó ra đón cậu, “những con người vất lòng trắc ẩn cho chó ăn” (theo nhận xét của cậu).
Cái hồi còn bé, mặc cho mẹ … à không, mụ ta đánh cậu như thế nào, hành hạ cậu ra sao hay căn bệnh của cậu tái phát, họ chỉ thờ ơ đứng cạnh nhìn, đôi mắt không lấy một cảm xúc, coi cậu không khác đống rác trong phòng.
Bây giờ thấy họ cung kính cúi chào, An Lâm chợt thấy mỉa mai làm sao.
Cậu đâu phải là con của bà ta đâu, giờ cậu là khách.
Sự tôn trọng đối với khách là kiến thức cơ bản nhất của một gia nhân phục vụ cho giới giàu có.
Nếu làm sai hoặc phật lòng khách, chốn dung thân cũng không có cho họ.
Cái thế giới khắc nghiệt, cái sự thật cay đắng này khiến “những con búp bê” ấy không khác gì bọn nô lệ thời xưa.
Tất nhiên, ở thời đại này, họ có thể nên tiếng nhưng sẽ chẳng làm được gì “chủ nhân” của họ đâu.“Cậu Lâm, ngài ấy đợi cậu trong phòng làm việc.
Xin hãy đi theo tôi” Vị quản gia già chìa tay vào bên trong, chếch lên một chút.“Tôi biết đường, không cần phải dẫn.
Cái diễm phúc ấy tôi không dám nhận đâu, ông quản gia ạ!’” An Lâm thẳng thắn từ chối, trực tiếp lướt qua ông ta đi vào.
Vị quản gia đó không đôi co với cậu mà lặng lẽ lui về làm việc.Trên đường đi, cậu chợt thấy cánh cửa phòng cũ của cậu mở.
Căn phòng ở gần cuối dãy hành lang tầng một hướng ra rừng cây sau nhà.
Hồi đó, cả căn phòng rộng mà chỉ đơn lẻ một chiếc giường, một chiếc tủ nhỏ và chiếc ghế bành sang trọng và êm ái của bà ta.
Giờ thì căn phòng đó đã biến thành cái kho bám bụi, lỉnh kỉnh đầy đồ đạc và mạng nhện.
Dù gì kí ức của cậu từ bé cũng chỉ luẩn quẩn trong căn phòng ấy nên trong lòng An Lâm có chút tiếc nuối.
“…Tiếc nuối … những trận đòn đau đớn à? Xàm thật!” Cậu sải chân quay đi.Phòng làm việc của mụ ta trên tầng hai, căn phòng này nằm trên phòng khách, mặt trước lắp kính cường lực nhìn ra biển.
Lệnh Sương cười duyên dáng nhìn đứa con ngoài cửa, nhẹ nhàng hỏi:“Con đến rồi à? Sao nhanh thế đã nhớ ta rồi? Hai ta mới gặp nhau hai ngày trước mà.”An Lâm thong dong bước vào, không quên đáp trả bà ta bằng khuôn mặt ngạo nghễ: “ Vào vấn đề chính đi.
Tôi chẳng thiết tha gặp bà gì đâu.
Với tôi, bà không cần tỏ ra như vậy, cái người điên cuồng trong trò chơi SM đâu rồi?”Huyền Nhi cười xòa, nói: “Chẳng vui gì cả.
Ta uống ít