Vài ngày sau, đột nhiên có vài học sinh nghỉ học không rõ lý do.
Phía nhà trường chỉ nghĩ là học sinh ham chơi nên cúp tiết nhưng hai ngày sau vẫn không thấy về, bên gia đình cũng không biết con mình ở đâu.
Trong khoảng thời gian đó, lại thêm vài học sinh cũng như vậy mà mất tích.
Không khí cả trường đột nhiên trở lên căng thẳng dù cô quản lí đã trấn an rằng chỉ do vài vấn đề mà phải nghỉ học dài hạn.Tất nhiên, số học sinh không tin rất nhiều, nhất là các học sinh có bạn nghỉ học bắt đầu lo lắng vì mỗi ngày lại có vài ba người không đến lớp.
Số phụ huynh lên khu giáo viên ngày càng nhiều.
Nếu nói đó là do nhiều người mắc lỗi dẫn đến bố mẹ phải làm việc với nhà trường nhưng nhiều lần trong ngày như vậy là không thể.
Trường bắt đầu tăng lượng bảo vệ và thắt chặt an ninh.
Những học sinh ngoại trú đều được chuyển vào khu kí túc ở tạm mặc dù hơi thiếu hai ba phòng.
Cho đến khi con số vượt quá 20 người, nhà trường buộc phải đưa ra cảnh báo.An Lâm cúp tiết cuối của ngày khiến cả lớp lộn xộn lên vì tưởng...!Dù không có chứng cứ nhưng cậu phần nào đoán ra chủ mưu của vụ này.“Cũng chẳng có thù oán, mắc mớ gì phải cảnh cáo lộ liễu như thế? Chắc biết cả rồi… Làm thì thôi đi, còn chĩa mũi nhọn vào mình khi chọn những người mình quen biết và từng giao lưu vài ngày gần đây làm đối tượng.
Đây thật muốn dìm chết mình mà….” Cậu ngồi trên sân thượng của khu kí túc, đối diện với bãi để xe nhân viên thì chợt nhìn thấy con xe đen trong bãi có phần quen mắt.
hình như cậu đã gặp đâu đó.
“Chà! An ninh trường kém quá, để mấy chú hôm trước trà trộn vào lực lượng bảo vệ mới.
Bà ta thật tốn công mà.
Cái trình độ này… mình thua xa bà ta rồi! Đúng là gừng càng già càng cay mà! Chậc chậc”………..“… rè…rè….rè…..THÔNG BÁO: GẦN MỘT TUẦN KỂ TỪ KHI SỰ VIỆC XẢY RA ĐÃ CÓ 20 HỌC SINH MẤT TÍCH.
TÔI ĐỀ NGHỊ CÁC EM NÂNG CAO CẢNH GIÁC VỚI NGƯỜI XUNG QUANH, KHÔNG NÊN RA NGOÀI TRƯỜNG KHI KHÔNG CẦN THIẾT.
VÀ ĐỂ NGĂN CHẶN TÌNH TRẠNG NÀY, NHÀ TRƯỜNG SẼ MỜI CẢNH SÁT ĐẾN ĐIỀU TRA, MONG CÁC EM PHỐI HỢP… TÔI XIN THÔNG BÁO LẦN HAI …v…..v….” chiếc loa trường như dừng tất cả các hoạt dộng lại, kéo sự chú ý như của riêng mình về nó rồi nhanh chóng im lặng như chưa gì xảy ra.
Các học sinh đồng loạt một biểu cảm.Ngay chiều hôm ấy, khoảng 5-6 cảnh sát đến, bắt đầu cuộc điều tra.
Các học sinh thường xuyên tiếp xúc với người mất tích đều bị gọi lên lấy lời khai.
Đơn vị bảo vệ cũng bị lấy lời khai nhưng không phát hiện vấn đề gì.
Căn phòng riêng dành cho cảnh sát sáng đèn đến 3 giờ cùng đủ loại giấy tờ chất đống trên bàn.
Cho đến sáng hôm sau, một thanh tra viên có tiếng đến hỗ trợ.
Họ thảo luận với nhà trường một lúc rồi gọi 5 học sinh lên phòng họp, trong đó có cả An Lâm.
Tất nhiên, 4 học sinh kia bắt đầu xì xào lo lắng trong khi cậu lại bình chân như vại.
Người ta bảo có tật giật mình, cậu có lỗi đâu mà phải lo thừa.Chiều, căn phòng họp được hiệu trưởng và thanh tra viên chủ trì, một bên là giáo viên chủ nhiệm các lớp có học sinh mất tích, một bên là mấy người cảnh sát hôm qua.
Một người ảnh sát đứng lên tóm tắt nội dung về vụ mất tích của học sinh trong trường rồi chốt lại bằng câu: “Các em là 5 học sinh từng tiếp xúc với những người mất tích gần đây và từng ra khỏi tường cách hôm xảy ra vụ việc từ 1-2 ngày nên thuộc dạng tình nghi.” Thanh tra viên đứng tuổi nói thêm: “Chúng tôi muốn lấy lời khai của từng người, cậu đầu hàng đầu tiên” Người bị nhắc tên liền giật mình, lén lút nhìn mấy đứa bạn đang ra ngoài rồi sợ hãi cúi đầu xuống khi bao con mắt nhìn vào cậu.Cậu ta ở đó mất khoảng 5 phút rồi ra.
Dù mặt tái mét nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Người vào thứ hai có thêm động lực nhưng lúc ra lại sợ hãi hơn người trước.
An Lâm vào cuối cùng.
Hơn chục con mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào người cậu bởi cậu ung dung hơn bốn người kia nhiều.
Chiếc ghề cuối bàn, đối diện trực tiếp với hiệu trưởng và người thanh tra trong chiếc bàn hình elip.
Vị hiệu trưởng tiếc nuối nhìn cậu, đứa học sinh ưu tú của trường mà lại vào diện tình nghi.
Nếu không phải thì thiệt thòi cho cậu quá.Anh cảnh sát vừa nãy hỏi: “Chiều hôm thứ bảy, theo lời các học sinh, có một người phụ nữ đến tìm cậu, người đó là ai và đã nói gì với cậu?”“Người đó là mẹ ruột của cháu, nhờ cháu lấy hộ chiếc USB ở nhà bố mẹ nuôi.
Hiện tại cháu đang sống với bố mẹ nuôi và đã không còn máu mủ gì với bà ta.”“Cậu An Lâm, đề nghị cậu giải thích rõ ràng, vì sao lại nói vậy?”“Bà ta đuổi cháu ra đường và bố mẹ nuôi