Đến một nhà hàng sang trọng, cả ba người nhà Lộ Lục Quân bước vào , người ngoài nhìn cả ba có vẻ như một nhà hạnh phúc nhưng trong lòng hắn lại không nghĩ vậy, gia đình này hắn không mong muốn.
Lộ Quân Dao chạy nhảy về phía trước lại không may đụng trúng vào một cô gái, con bé liền ngã xuống đất mà khóc lên , cô gái kia loạng choạng đưa tay mò mẫm về phía con bé mà đỡ dậy, quan tâm hỏi thăm
" Không sao chứ ? Cô xin lỗi "
Con bé nhìn cô mà nấc lên, bàn tay mủm mỉm nhỏ bé đưa lên trước mắt cô mà quơ qua quơ lại, giọng nhỏ nhẹ vang lên
" Cô không thấy được ạ ? "
" Phải.
Cô bị mù, không thấy được ! "
" Có ai đi cùng với cô không? "
" Có...!"
" Quân Dao ! Mẹ đã nói con không được nói chuyện với người lạ rồi "
Cẩn Y từ xa bước đến ôm lấy con bé, dặn dò trách móc.
" Con xin lỗi "
" Cô đừng trách con bé , là do tôi đụng phải nó nên mới vậy "
Cô vừa lên tiếng làm thu hút sự chú ý của Cẩn Y, cô ta dời mắt sang nhìn cô sau đó liền kinh ngạc , không nói nên lời.
" Mẹ, cô ấy không thấy được chúng ta , cô ấy bị mù rồi "
" Quân Dao, không nên nói bậy ! "
Lộ Lục Quân cũng bước đến từ phía sau, không hài lòng khi nghe con gái mình nói về người khác như vậy.
Quân Dao mím môi cuối đầu, giọng trở nên nhỏ dần
" Là cô ấy nói như vậy mà "
" Không sao đâu.
Con bé còn nhỏ không nên trách làm gì "
Giọng nói này vừa vang lên lại làm Lộ Lục Quân hắn kinh ngạc, trái tim lại xao xuyến, lòng đầy đau đớn.
Hắn ngẩn đầu nhìn chủ nhân giọng nói ấy mà vui mừng nhưng lại có chút đau xót, Nhược Vũ...!Nhược Vũ cô chưa chết ? Nhược Vũ của hắn chưa chết !
" Nhược....!"
" Sao em lại không đợi anh đi cùng chứ ? "
Từ Bách Vũ từ đâu đi đến ôm chầm lấy eo cô mà trách móc.
Cô cũng dựa vào lòng anh mà mỉm cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp và hạnh phúc
" Em muốn đi ra ngoài nhưng không may va vào đứa bé cho nên....!"
Từ Bách Vũ dời mắt nhìn ba người kia thì có chút ngạc nhiên nhưng sau đó lại nhếch môi cười
" Ái chà, không ngờ lại có thể gặp được người quen cũ ở đây.
Đúng là số trời "
Cô gái kia khó hiểu với lời của anh, cô cười dịu dàng hỏi
" A Vũ, họ là người quen của anh sao ? "
" Phải ! Là người quen của anh nhưng có lẽ em cũng quen đấy "
Lời nói của anh chứa đầy sự sâu xa khó đoán khiến cô càng thêm tò mò nhưng cô vẫn không đoán được người quen cũ của mình là ai.
" Lộ Lục Quân, không ngờ 2 năm không gặp anh đã có vợ con rồi.
Thật hâm mộ ! "
" Từ tổng quá khen.
Không phải anh cũng có rồi sao ? "
Lộ Lục Quân cười gượng, ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô không rời.
Người con gái bao năm nay hắn thầm nhớ, không ngờ cô lại còn sống, cô chưa chết !
" Ồ ! Quên giới thiệu với anh , đây là vợ sắp cưới của tôi Minh Nhạc Y ! "
Từ Bách Vũ siết chặt lấy eo cô kéo vào trong lòng, cô ngại ngùng mà đỏ mặt , đánh nhẹ