Cảnh sát bước đến bắt lấy Mộ Thư Nhiên, cô ta vùng vẫy la hét “ Không, tôi không có tội, không được bắt tôi “
Hai người cảnh sát mặt không hề dao động “ Cô nên im lặng và theo chúng tôi về đồn, chuyện cô gây ra chắc cô cũng biết.
Đừng cố gắng chống cự làm gì “
Viên Khải đứng nhìn đám người kia bị cảnh sát đưa đi thì không khỏi thở dài, sau đó phó thiếu tá đi đến bên cạnh anh “ Anh Viên, chúng tôi rất cảm ơn vì anh đã chỉ đường nhưng tôi muốn biết tổ chức của các anh, mong anh hợp tác điều tra cùng chúng tôi “
“ Được, tôi sẽ phối hợp và chắc mọi người ở tổ chức sẽ cùng hợp tác với các anh “
Phó thiếu tá gật đầu “ Được, mời anh đi theo chúng tôi ! “
Viên Khải muốn rời đi nhưng nhớ ra điều gì đó, mắt anh nhìn xuống biển , ánh mắt không hiểu rõ cảm xúc “ Các anh… có thể tìm thấy xác của cậu ấy không ? “
Phó thiếu tá có chút không hiểu lời anh nhưng sau đó nhanh chóng gật đầu “ Được, tôi sẽ sai người xuống biển tìm cậu ấy “
Anh mỉm cười “ Được, cảm ơn anh “
Từ Thành cũng được khiêng đi lên xe cấp cứu, cả thi thể của Quân Dao cũng được xử lí.
Mọi chuyện cũng dần đi vào quỹ đạo của nó.
…..
Lam Nhược Vũ và Lộ Lục Quân được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, hai người họ nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, Cố Bách Vũ lo lắng ngồi bên ngoài chờ đợi, nhìn phòng cấp cứu sáng đèn mà nổi bất an càng dâng lên.
Mong em sẽ không xảy ra chuyện gì.
Sau 3 tiếng đồng hồ, đèn cấp cứu cũng tắt đi, cánh cửa phòng mở ra, một vị bác sĩ trẻ ra khỏi phòng.
Cố Bách Vũ đứng dậy, anh bước đến trước mặt bác sĩ “ Cô ấy thế nào rồi ? “
“ Cô ấy bị thương khá nặng, các vết thương cũ chưa được xử lý qua nên bị nhiễm trùng nghiêm trọng, thêm tổn thương tâm lý nặng nề, e rằng sẽ khó mà tỉnh dậy được.
Có một tỉnh hay không thì cũng phải phụ thuộc vào ý chí của cô ấy.
“
Anh như đứng không vững, lại không tin vào tình hình trước mắt, rốt cuộc bọn họ đã nói gì với cô ấy, khiến cô ấy phải tổn thương tâm lý đến như vậy ?
“ Bách Vũ, cậu đừng quá đau lòng.
Cô ấy chắc chắn sẽ vì cậu mà tỉnh lại thôi “
“ Được, cảm ơn cậu Tô Hàn “
Tô Hàn khẽ cười “ Cậu tính xử lý đám người kia thế nào ? Cứ mặc bọn họ ngồi trong tù sống thoải mái
sao ? “
“ Thoải mái sao ? Cậu nghĩ tôi rộng lượng đến như vậy ? “
Tô Hàn bật cười, tay khoác lên vai anh “ Cũng phải, người bạn tôi quen đâu phải người có tính cách như vậy , đều phải ăn miếng trả miếng “
Cố Bách Vũ nhếch môi “ Cậu cũng hiểu tôi đấy “
“ Vậy có cần tôi đây giúp cậu tiêm cho bọn họ vài mũi không ? “
“ Không cần đâu ! Nhờ cậu chăm sóc cho cô ấy, tôi sẽ đến thăm cô ấy sau “
Tô Hàn nháy mắt “ Cứ yên tâm giao cho tôi, cậu cứ đi đi “
Anh gật đầu sau đó như nhớ ra điều gì đó “ Còn Lộ Lục Quân, anh ta thế nào ? “
“ Cậu hỏi tên đó sao ? Cũng may viên đạn nằm lệch chỗ hiểm , nếu không cũng đi đời rồi.
Số anh ta cũng may mắn lắm, bây giờ đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt”
Cố Bách Vũ không đáp, anh liển xoay người rời đi, muốn đi xem xem đám người kia bây giờ thế nào .
…..
Ở đồn cảnh sát, Mộ Thư Nhiên ngồi ôm đầu, cả người như mất đi tinh thần, không còn tỉnh táo như trước.
Ngồi đối diện cảnh sát là Mộ Nhất cha của Mộ Thư Nhiên, như muốn cầu tình xin bảo lãnh cô ta ra ngoài.
“ Anh cảnh sát, con gái tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, xin anh hãy tha cho con bé”
Vị cảnh sát nhíu mày “ Còn nhỏ ? Con gái của ông đã 27 tuổi , vậy mà còn nhỏ sao ? Hành hạ người khác vô
cùng ác độc, còn bắt cóc người trái phép.
Nếu ông thương con gái mình thì nên cho cô ta ngồi tù mà sám hối chuyện mình đã làm “
Mộ Nhất lo lắng nhìn con gái của mình bên trong phòng giam, lại nhìn luật sư đứng bên cạnh mình “ Tôi đưa luật sư của mình đến, ông ấy sẽ nói chuyện tiếp với anh “
Cố Bách Vũ từ bên ngoài đi vào, nhìn đống lộn xộn trước mắt thì đau đầu, anh đi đến thì viên cảnh sát nhanh chóng bước đến chào hỏi “ Anh Cố “
Mộ Nhất nghe được liền quay đầu lại nhìn, đi đến trước mặt anh “ Bách Vũ, cậu đối xử với Nhiên Nhiên như vậy, cậu không cảm thấy có lỗi sao ? “
Anh nhếch môi cười “ Có lỗi ? Tại sao tôi phải cảm thấy có lỗi chứ ? “ Anh đưa tay chỉ về Mộ Thư Nhiên ngồi trong phòng giam “ Người có lỗi với tôi chính là cô ta, và bây giờ cô ta phải trả giá cho chính sai lầm của mình ! “
“ Cậu ! “
Mộ Nhất tức giận không nói nên lời.
Đáng lí ra ông ta nên quản tốt con gái của mình, không