Edit: Shin hay quên | Beta: UynNie
-
“Đây là nhà của tôi, tại sao tôi lại không thể về?” Chiến Thần nhìn Hứa Nặc, sắc mặt hắn không tốt lắm: “Bình thường ở nhà cậu đều không mặc quần áo à, đi khắp nơi khoe núm vú nhỏ cho người khác xem?”
Hứa Nặc mặt đỏ bừng: “Hả… Không phải, tôi...!tôi không phải đang ngủ sao, nên mới không mặc…”
“Nếu lỡ có người vào thì sao, cậu định để cho tên đó xem luôn hả?”
Hứa Nặc vốn dĩ muốn nói ngoài hắn ra thì chẳng còn ai vào đây, nhưng vừa thấy vẻ mặt tức giận đến mức lông mày dựng ngược của Chiến Thần cậu bèn ngậm miệng lại.
Hứa Nặc xoa mày, hít sâu một hơi: “Vâng, là lỗi của tôi, phiền thượng tướng ngài chờ một chút, tôi đi rửa mặt, mặc quần áo đàng hoàng xong rồi sẽ ra ngay.”
Chiến Thần lúc này mới “Ừ” một tiếng, hắn nhìn xung quanh, dán mắt vào một cái ghế trông khá là quái dị, cau mày rồi đi đến đó..
Hứa Nặc vội lấy một bộ quần áo nhanh chóng trốn vào phòng rửa mặt, cậu thở phào nhẹ nhõm, kế đó đưa tay xoa xoa hai má đang nóng rực.
Sao hắn đột nhiên lại trở về, còn nói cái gì mà núm vú nhỏ???… Thật là không biết xấu hổ!
Cậu vội vàng mặc quần áo vào rồi bắt đầu đánh răng.
Chờ đến khi Hứa Nặc chỉnh lý lại bản thân cho sạch sẽ gọn gàng xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Chiến Thần nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế lười.
Cậu mím môi, nhìn quầng thâm trên hai mắt Chiến Thần mà thở dài, tay chân cậu nhẹ nhàng mà đi ra khỏi cửa.
Sắc trời chỉ vừa bắt đầu hửng sáng, Bạch Tuệ và Chiến Việt còn chưa dậy, toàn bộ căn nhà đều im ắng.
Không khí lúc sáng sớm rất trong lành, trên những nụ hoa cùng lá cây còn đọng mấy hạt sương nhỏ xinh, trông rất tươi tắn đáng yêu, khiến tâm trạng Hứa Nặc tốt hơn một chút, cậu ngẫu hứng tập một bài Thái Cực Quyền.
Thái Cực Quyền tuy không phải là bộ môn vận động mạnh, nhưng đánh xong một bài cũng khiến cậu mệt đến mức cả người đều là mồ hôi, tuy nhiên cũng làm cho đầu óc cậu hoàn toàn tỉnh táo, còn có thể ngồi xuống tự hỏi nên làm thế nào với mối quan hệ giữa mình và Chiến Thần.
Chỉ cần nhớ tới bản mặt của Chiến Thần, Hứa Nặc đã đau đầu không thôi.
Đôi khi cậu sẽ nghĩ, Chiến Thần đối xử với mình như vậy liệu mình có buồn không? Có chứ, nhưng trong lòng cậu dường như đã chết lặng… Cuộc hôn nhân của cha mẹ đã mang lại cho bản thân cậu toàn là bất hạnh, cùng những tiếng cãi vã và những tiếng khóc thút thít không dứt bên tai, nó đã mài mòn nhiều khía cạnh trong tính tình của cậu, làm cho bản thân cậu không có lúc nào quá mức buồn bã, cũng không có ngày nào đặc biệt vui vẻ.
Chậc, cuộc sống của cậu cũng chẳng khác hòa thượng là mấy.
Chẳng qua nếu đã kết hôn rồi… bản thân Hứa Nặc cũng không nghĩ tới việc ly hôn, vậy thì phải cố gắng mà sống.
Cũng may Chiến Thần ngày thường không hay ở nhà, nếu là ngày nào cũng giống hôm nay chắc cậu sẽ ăn không tiêu mất.
Còn việc tìm một Alpha nào khác để an ủi gì đó thì cậu sẽ không, vì một người có tư tưởng truyền thống như Hứa Nặc không những chưa từng nghĩ tới mà còn căm thù đến tận xương tủy đối với loại hành vi này.
Vậy bây giờ phải làm gì? Còn có thể làm thế nào, đi bước nào thì tính bước đó vậy, chỉ cần mình nỗ lực nhiều hơn là được, nếu còn không được… không được nữa thì lại nói sau.
Tự hỏi tự đáp một lát, Hứa Nặc đã trở nên kiên định hơn, tảng đá lớn trong lòng cậu cuối cùng cũng bị vứt xuống, cậu sinh ra một chút kỳ vọng với tương lai… Chỉ mong sau này, Chiến Thần có thể đối xử với mình tốt hơn một chút là được.
“Cậu ở đây làm gì?"
Một âm thanh đột ngột vang lên làm Hứa Nặc hoảng sợ, vừa quay đầu lại, cả người đang thả lỏng của cậu trong nháy mắt lại căng thẳng: “Thượng tướng.”
Chiến Thần nhìn cậu bởi vì vận động mà gò má hơi đỏ lên, hỏi lại: “Cậu đang làm cái gì?”
“Tôi tập thể dục buổi sáng, thượng tướng làm sao biết tôi ở chỗ này?”
Chiến Thần khịt mũi: “Mùi hương của Omega trên người cậu cách mấy chục mét tôi cũng ngửi được, cậu cũng thật… ” Đầu lưỡi hắn uốn cong, chữ “lẳng lơ” rốt cuộc vẫn không thể nói ra miệng.
“Chắc là do tôi đổ nhiều mồ hôi ấy mà… Thượng tướng ngài tìm tôi có chuyện gì không?”
Chiến Thần không trả lời cậu mà cau mày nói: “Phòng tôi là do cậu sửa lại hả?”
Hứa Nặc bất đắc dĩ mà chỉnh lại lời hắn: “Thượng tướng, phòng của ngài hiện tại cũng là phòng tôi, tôi… Hầy, bỏ đi, là tôi sửa đấy, nếu ngài không thích tôi sẽ gọi người đổi lại như trước.”
“Không cần, tôi tìm cậu là vì…”
Nhớ tới chuyện chính,không hiểu sao Chiến Thần đột nhiên có chút không muốn nói ra.
Hắn nhìn Omega trước mặt đang ngửa đầu nhìn mình, ánh mắt kia hơi lộ ra chờ mong, làm hắn đột nhiên nhớ tới chú chó pug* mình nuôi khi còn nhỏ.
(*哈巴狗: cv ghi chó Nhật, nhưng khi tìm ảnh thì thấy nó là chó Pug nên