EDIT:MIN/ Beta: UynNie
-
Hứa Nặc vùi mặt vào giường, cả người cậu vẫn không nhúc nhích tựa như đã ngủ say.
Một bên, người máy gia dụng Tiểu Mỹ lại phát giác cậu không thích hợp,nó nắm chặt một tập giấy trong tay nhưng lại sợ làm phiền đến cậu nên chỉ đành đi loanh quanh bên giường.
"Chủ nhân..."
"Hửm?"
Hứa Nặc ngẩng đầu lên, rồi quay lại nhìn nó chằm chằm.
Tiểu Mỹ nhìn kĩ vẻ mặt của Hứa Nặc, thấy cậu không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đánh giá gương mặt cậu: mọi thứ đều ổn, chỉ là kiểu tóc hơi rối, hốc mắt thì ửng đỏ, cậu cũng không hề khóc.
"Cậu lo lắng cho tôi à?" Hứa Nặc cười cười nói.
Tiểu Mỹ vội liều mạng gật đầu.
"Cảm ơn," Hứa Nặc vươn tay xoa xoa đầu nó, nhẹ giọng, "Tôi không sao đâu, chỉ cảm thấy hơi...Hmm, chắc là cậu không biết, thượng tướng muốn ly hôn với tôi".
"Chủ nhân không sao là tốt rồi...!Cái gì?! Ly hôn?!" Người máy mở to mắt vung tay loạn xạ: "Tại sao Thượng tướng lại muốn ly hôn! Chủ nhân, người rõ ràng tốt như vậy...!Có phải là vì người đã tự ý sửa lại phòng ngủ không? Không được, tôi sẽ đi nói với quản gia đổi mọi thứ trở về như cũ ngay lập tức, chủ nhân người đừng có gấp, tôi đi tìm quản gia, tôi đi tìm quản gia..."
Hứa Nặc dở khóc dở cười giữ chặt Tiểu Mỹ đang muốn chạy ra ngoài, nói: "Cậu tìm quản gia làm cái gì, cậu nhìn lại mình xem, bị dọa sợ đến như vậy còn có thể nói gì được đây..."
"Vậy...!vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu Mỹ ngồi thụp xuống thành một quả bóng, chỉ để lộ ra đôi mắt, "Có phải là do Tiểu Mỹ đã không hầu hạ chủ nhân chu đáo không, tất cả là do tôi."
"Cậu đừng lo lắng quá, giờ tôi sẽ không ly hôn với thượng tướng đâu" Hứa Nặc khom lưng ôm lấy quả bóng nhỏ vào trong ngực, cậu thấp giọng nói, " Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì nửa đời sau của tôi cũng sẽ ở lại nơi này, anh ta dựa vào đâu kêu tôi ly hôn thì tôi phải ly chứ? Tôi không phản bác lại anh ta thì anh ta nghĩ tôi là người dễ bắt nạt chắc?"
Nói xong cậu rũ mắt, im lặng nhìn người máy ngây thơ, mờ mịt mà mình đang ôm trong ngực.
Dù biết rõ Tiểu Mỹ là người máy của Chiến gia, mọi hành động, lời nói của cậu có thể truyền tới tai bọn họ...!
Cậu cũng biết rõ bản thân là người thấp cổ bé họng, cho dù Omega được người của cả đế quốc bảo vệ...!Nhưng ai lại không biết nguyên nhân họ được bảo hộ đó là vì họ có thể sinh con cho Alpha, để có thể duy trì thế hệ sau này.
Cậu không cam lòng...!Nhưng cũng không biết phải làm gì tiếp theo...!
Cậu khẽ nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, khi mở mắt ra cậu lại trở về dáng vẻ dịu dàng thường ngày của mình: "Thôi được rồi, một ngày đẹp trời như này thì phải vui vẻ lên chứ, tôi đi kiếm cái gì đó ăn một chút...!Hôm nay tôi còn có hẹn đi chơi với Tiểu Việt nữa cơ mà".
Tiểu Mỹ ngoan ngoãn gật đầu, nó nhanh chóng nhảy xuống đất và đổi lại bộ dạng vốn có của mình.
Rồi nó lấy quyển sổ ra ghi chép lại lịch trình hôm nay một cách nghiêm túc.
Nó muốn làm một người bạn tri kỷ bên cạnh chủ nhân, nó tự nhủ rằng sẽ giúp chủ nhân thay đổi, trở thành một Omega xuất sắc làm cho thượng tướng nhớ mãi không quên.
Hôm nay, Chiến Việt dậy cực sớm nhưng vẫn luôn ở lì trong phòng để thử đồ, cậu nhóc tìm mãi vẫn không có bộ nào ưng ý mà chỉ thấy mỗi một bộ được nhóc thử qua ném bừa ở một góc phòng.
Người máy Tiểu Tráng Tráng của cậu nhóc nhìn mãi vẫn không hiểu được chủ nhân của mình đang làm gì, cuối cùng nó đành mở miệng nói cùng với sự hiếu kỳ của mình: "Tiểu chủ nhân, cậu đang làm gì thế...!Thử quần áo ạ? Tớ đến giúp cậu chọn nha?"
Một lúc sau, căn phòng của cậu nhóc càng trở nên bừa bãi hơn, quần áo thì vung vãi khắp nơi trong phòng.
Chờ đến khi tất cả mọi thứ xong xuôi thì cậu nhóc đã mệt đến mức gương mặt đỏ bừng.
"Tiểu chủ nhân cậu mặc bộ này thật là đẹp nha!" Tiểu Tráng tự hào nói," Đương nhiên cũng vì Tiểu Tráng tớ đây có mắt nhìn tốt."
Chiến Việt không để ý tới nó nữa mà chăm chú sửa sang lại chiếc cà vạt, rồi nhìn trái nhìn phải, xong lại quay đầu hỏi Tiểu Tráng: "Cậu nói xem tớ ăn mặc như thế này thì anh dâu có thích tớ hơn chút nào hay không?"
Nghe vậy Tiểu Tráng trợn mắt lên mà trả lời với khuôn mặt đỏ bừng: "Tớ...!tớ thật ra vẫn chưa bao giờ được nhìn thấy Omega.
Cũng không phải, là tớ chưa thấy qua Omega nào khác trừ phu nhân nên tớ không biết...Chủ nhân, tí nữa cậu đi chơi có thể mang theo tớ không? Tớ muốn xem thử Omega là như thế nào..."
Chiến Việt cau mày lại, trả lời dứt khoát: "Không được! Cậu lúc nào cũng gây phiền phức cho tớ! Dù cậu có khóc lóc đòi theo thì tớ cũng sẽ không dẫn cậu đi đâu".
Cậu nhóc ngẩng cao đầu trả lời Tiểu Tráng, rồi quay đầu đi một mạch ra cửa phòng, không thèm để ý người máy của mình đang khóc lóc ở phía sau.
Chiến Việt nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng Hứa Nặc, cậu nhóc vội sửa sang lại trang phục của mình một lần nữa rồi nghiêm