Đối phương nhất định là hiểu lầm. Tương Duyệt trong lòng bối rối, mặc dù muốn chạy qua giải thích, nhưng Hoắc Trọng Cẩm đã khởi động xe rời đi, Tương Duyệt chỉ có thể xa xa nhìn theo đối phương. Cậu cả ngày đều suy nghĩ nên giải thích chuyện này như thế nào, lên lớp cũng không yên lòng, chạng vạng khi tan học, quả nhiên Hoắc Trọng Cẩm không tới đón, cậu đành tự mình lên xe bus về nhà.
Về đến nhà, người giúp việc đã đem bữa tối chuẩn bị xong, chào cậu một tiếng liền rời đi. Tương Duyệt mờ mịt ngồi trong phòng khách, thẳng đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, rốt cuộc mới tỉnh táo lại.
_Anh đã về…- Cậu nhỏ giọng nói.
_Ừ. – Hoắc Trọng Cẩm buông cặp trong tay, bắt đầu cởi áo vét, vẻ mặt giống như dĩ vãng bình tĩnh không một gợn sóng.
Tương Duyệt hiểu rõ chuyện này không thể tiếp tục như vậy, nhất định phải đem hiểu lầm ban sáng giải thích rõ rãng, vì thế vội vàng nói: “Chuyện hồi sáng, lúc em đẩy anh ra…”
“Không có gì, là anh không tốt” – Hoắc Trọng Cẩm ngắt lời cậu, đồng thời ngồi xuống phía đối diện, “Anh quên mất ước định giữa chúng ta, xin lỗi”. Lời nói và hành động của đối phương y hệt thường ngày, dường như thật sự hoàn toàn không ngại, việc này đối với chuyện cố ý dùng thái độ lãnh đạm che giấu tâm trạng không vui trước đó một ngày hoàn toàn khác biệt. Tương Duyệt không khỏi ngẩn ra.
_Anh…anh không tức giận? – Cậu cẩn thận hỏi.
_Ừ – Đối phương bình tĩnh trả lời.
Tương Duyệt nhận ra đối phương giờ phút này quả thật không hề tức giận, trong lòng càng ngày càng mờ mịt. Không tức giận, đến tột cùng là có ý gì? Đó đại biểu là không thèm để ý, hay căn bản là không quan trọng? Cậu nghĩ đến đây, bất giác liền hỏi: “Tại sao anh không tức giận?”
Hoắc Trọng Cẩm dường như có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời: “Chúng ta đã từng ước định qua…”
_Em không phải muốn hỏi chuyện ước định, rõ ràng ngày hôm qua anh còn tức giận, tại sao hôm nay một chút cũng không để ý? –Tương Duyệt không nhịn được đề cao âm lượng, trong lòng cậu không biết từ khi nào sinh ra một tia bất an cùng hoang mang. Trong mắt cậu, thái độ này của Hoắc Trọng Cẩm giống như là đã chuẩn bị buông tay, cậu không thích loại cảm giác này.
Hoắc Trọng Cẩm trầm mặc không nói, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu, giống như cậu mới là người cố tình gây sự. Thái độ này của đối phương khiến cho cậu quên cả chất vấn, một loại cảm giác chua xót từ đáy lòng tràn lên. Tương Duyệt cắn chặt răng, mặc dù cậu biết rõ bây giờ không phải là thời điểm thích hợp, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh không còn thích em sao?”
Đối phương nao nao, nhưng rất nhanh lại khôi phục thần sắc thong dong, bình tĩnh nói: “Anh không hiểu em đang nói gì.”
_Anh rõ ràng từng nói qua anh yêu em! – Tương Duyệt lên án nói.
Hoắc Trọng Cẩm ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu, mới dùng âm thanh khô khốc cất tiếng hỏi: “Lúc nào?”
_Lúc kết hôn tròn một năm – Tương Duyệt giọng khàn khàn, ngữ khí vội vàng chất chứa hỗn loạn cùng không cam tâm – Ngày đó buổi tối anh uống say, sau đó anh ôm em nói anh yêu em…Anh đều quên sao?
Bây giờ nghĩ lại, sự tình phát sinh vào buổi tối hôm đó quả thực tựa như ảo mộng.
Hai người tại nhà hàng quen hưởng thụ bữa tối ánh nến, lúc ấy Hoắc Trọng Cẩm đã uống rất nhiều rượu, sau đó bắt taxi về nhà, Hoắc Trọng Cẩm còn từ trong tủ rượu lấy ra mấy chai champagne, còn kêu cậu mở hai chai. Tương Duyệt lần đầu tiên thử dùng dụng cụ mở nút chai, kết quả là champagne phun ra khắp nơi, Hoắc Trọng Cẩm không hề tức giận, ngược lại cười nhẹ ôm lấy cậu, liếm láp rượu vang vương vãi trên người cậu.
Buổi tối hôm đó Hoắc Trọng Cẩm thực sự uống đến say, hoàn toàn không có năng lực tự chủ, tại trên người cậu hết hôn lại cắn, không biết qua bao lâu, đối phương khép hờ mắt, giống như sắp ngủ. Tương Duyệt thật vất vả mới nhịn xuống xúc động lấy bút vẽ râu lên mặt Hoắc Trọng Cẩm, lúc đang muốn dìu đối phương trở về phòng ngủ, bỗng nhiên bị nam nhân say khướt ôm chặt. Cả khuôn mặt cậu chìm trong cái ôm ấm áp, hô hấp của đối phương dồn dập ở bên tai, mặc dù đã kết hôn một năm, Tương Duyệt vẫn không khỏi đỏ mặt lên.
Đối phương ghé vào tai cậu nói hết tiếng yêu, lúc đầu là nhỏ giọng nỉ non, cậu không nghe rõ, sau đó đối phương không nghe được tiếng trả lời, một bên dùng âm thanh đứt quãng nói nhỏ, một bên liếm láp lỗ tai cậu. Tương Duyệt mặt đỏ tai hồng, muốn trốn tránh nhưng đều thất bại, Hoắc Trọng Cẩm không biết bao nhiêu lần nói “Anh yêu em” còn có “Anh thích em”, ngẫu nhiên cũng sẽ nói “em thật đáng yêu” linh tinh…Tương Duyệt cả người khô nóng, trên mặt đỏ đến mức giống như sắp cháy, đợi đến khi đối phương rốt cuộc an tĩnh lại, cậu mới ý thức được Hoắc Trọng Cẩm thế nhưng ngủ rồi.
Trước đó, mặc dù Tương Duyệt mơ hồ biết Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu cũng không phải không có hảo cảm, nhưng cậu thật sự không nghĩ tới cảm tình của đối phương đã đến mức này. Trong lòng cậu bán tin bán nghi, ngày hôm sau muốn thử thăm dò hỏi cho rõ ràng, lại phát hiện ra Hoắc Trọng Cẩm đã đem những lời nói lúc say quên không còn một mảnh.
Tương Duyệt không biết nên nhắc đến chuyện này như thế nào, đơn giản liền đem tất cả chôn ở trong lòng. Hoắc Trọng Cẩm trước giờ đều đối với cậu rất tốt, sau ngày đó, Tương Duyệt không khỏi bắt đầu suy tư tình cảm của mình dành cho Hoắc Trọng Cẩm đến tột cùng là như thế nào. Chỉ là trước khi cậu kịp nghĩ ra câu trả lời, sinh hoạt an bình liền đem những hoang mang của cậu xua đi không ít. Cậu cho rằng Hoắc Trọng Cẩm không nói ra là vì không muốn nói, cũng có thể là xấu hổ không dám mở miệng, sau đó liền phối hợp không đề cập tới chuyện này. Thế nhưng biểu hiện của Hoắc Trọng Cẩm hai ngày nay lại khiến cậu cảm thấy nghi ngờ chuyện buổi tối một năm trước kia.
_Anh rõ ràng từng nói qua anh yêu em…- Tương Duyệt cúi đầu, trong lòng vô cớ sinh ra một tia ủy khuất cùng bất lực hoang mang – Nếu anh thích em, tại sao lại không tức giận? Anh không để ý em nữa sao?
Hoắc Trọng Cẩm trầm mặc hồi lâu, mới có chút cứng ngắc mở miệng: “Kia chỉ là lời nói lúc say, em hiểu lầm rồi.”
Tương Duyệt nhất thời ngây ngẩn cả người. Cậu hoàn toàn không nghĩ qua đối phương cư nhiên sẽ phủ nhận chuyện này.
Cậu ngây ngốc nhìn đối phương, trong một lúc hoàn toàn không biết nên nói cái gì. Hai câu này của Hoắc Trọng Cẩm nghe vào tai cậu, chỉ có hai cách giải thích: Thứ nhất, kia quả thật là lời nói lúc say, không có bất kỳ ý nghĩa gì, giống như tất cả người say đều nói “tôi không có say” vậy. Thứ hai, kia vẫn là lời nói lúc say, thế nhưng câu “anh yêu em” vẫn có ý nghĩa, chẳng qua là vì say rượu cho nên nói cho nhầm đối tượng, vì vậy Hoắc Trọng Cẩm mới nói là Tương Duyệt hiểu lầm.
Tương duyệt nhìn người trước mắt, bỗng nhiên cảm thấy đáy lòng phát lạnh, trái tim nhảy lên quá mức kịch liệt, ngay cả lồng ngực cũng ẩn ẩn cảm thấy phiếm đau, cậu hơi mím môi, khó nén nổi chua chát nói: “Cho nên…kia đều là hiểu lầm?”
_Ừ!. – Hoắc Trọng Cẩm trả lời không chút do dự.
Tương Duyệt gục đầu xuống, qua thật lâu, mới gần như đột ngột đứng dậy, cái gì cũng không nói, bước thật nhanh rời khỏi tầm mắt của Hoắc Trọng Cẩm. Cậu không nhìn đối phương, cũng không biết chính mình nên đi đâu, kỳ thật nơi này chính là nhà cậu, nhưng bây giờ cậu tuyệt không muốn ở cùng một chỗ với Hoắc Trọng Cẩm, vì thế chỉ còn cách rời đi. Cậu gấp gáp rời đi chỉ mang theo di động và ví tiền, đi ra ngoài liền kêu taxi, trên đường đi mới nhắn tin cho Hoắc Trọng Cẩm: “Em về nhà một chuyến”, sau khi xác nhận đối phương đã đọc tin nhắn liền lập tức tắt điện thoại.
Hoắc Trọng Cẩm phủ nhận, nói rằng từ trước đến nay đều là cậu hiểu lầm, Tương Duyệt cảm thấy xấu hổ vô cùng, đối phương kỳ thật cũng không thích cậu, nhưng cậu lại luôn cho rằng như vậy. Tương Duyệt trước đó còn không hiểu rõ tình cảm của mình, dù cho có trì độn như thế nào, vào lúc này rốt cuộc cậu cũng minh bạch, cậu thích Hoắc Trọng Cẩm, nhưng hai năm nay bất quá đều là cậu đơn phương, tự mình đa tình.
Lý do đối phương đáp ứng cùng cậu kết hôn có rất nhiều, nhưng không có cái nào là vì thích, loại chuyện này cũng không hiếm thấy, trong số những người Tương Duyệt quen biết, kết hôn không phải vì tình yêu có rất nhiều. Hoắc Trọng Cẩm cho tới nay đều đối với cậu rất tốt, nhưng rất nhiều thời điểm càng giống như người giám hộ. Bọn họ trước đó vẫn bình yên vô sự, cũng bởi vì Tương Duyệt chưa bao giờ nghĩ muốn dò xét tâm tư đối phương, sau một đêm kia, cậu càng sẽ không đi hỏi, lại không ngờ rằng tất cả đều là hiểu lầm.
_Cậu làm sao vậy? – Thừa dịp đèn đỏ, tài xế taxi quay đầu lại hỏi.
Tương Duyệt ngốc một chút, vội vàng lau mặt, thế nhưng mặc kệ lau như thế nào, đều không thể lau đi ẩm ướt trên mặt.
Tài xế taxi đưa cho cậu hộp giấy, mặc dù vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi thêm gì. Tương Duyệt trong lòng thầm cảm kích, cúi đầu lau mặt cùng khóe mắt, đợi đến khi về đến Tương gia, dấu vết nước mắt trên mặt cũng không còn rõ ràng. Cậu có chút khó khăn nói cảm ơn tài xế taxi, thanh toán tiền xe, sau khi xuống xe, liền do dự đi về phía ngôi nhà mình đã ở hơn mười năm.
Hiện tại ước chừng là thời gian dùng bữa tối, Tương Duyệt kỳ thật không xác định bọn họ có ở nhà hay không, sau khi ấn chuông cửa, được người hầu cũ nghênh đón, khi nhìn thấy hai vị phụ thân ngồi trong phòng khách, trong lòng cậu không khỏi nao nao.
_Trọng Cẩm vừa rồi gọi điện thoại qua, nói con sẽ trở về một chuyến. – Tuyên Hòa tựa hồ nhìn ra cậu đang hoang mang, vì thế mở miệng giải thích.
Tương Duyệt cổ họng nghẹn đắng, nghe được cái tên này, cảm xúc lúc trước thật vất vả mới át xuống được lúc này lại tràn lên.
_Con khóc sao? – Tuyên Hòa sâu sắc phát hiện ra điểm bất thường.
Tương Duyệt không thừa nhận, cũng không phủ nhận. Không biết tại sao, cậu theo bản năng muốn che giấu tranh chấp giữa bọn họ, mặc dù sớm đã bị phụ thân nhìn thấu, cậu vẫn như trước cái gì cũng không nói. Tuyên hòa cũng không miễn cưỡng cậu, giống như không có chuyện gì bảo cậu ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa tối. Khi Tuyên Hòa đứng dậy vào phòng bếp xem xét bữa tối, Tương Trữ Chiêu rốt cuộc mở miệng:
_Ta sớm nói qua con không nên cùng hắn kết hôn.
_…
_Hơn nữa hắn hơn con nhiều tuổi như vậy.
_…
_Thoạt nhìn liền…
Tương Duyệt nhịn không được muốn phản bác, nhưng trước khi cậu kịp mở miệng, liền nghe thấy Tuyên Hòa ở sau lưng cậu nói: “Anh lúc trước muốn phản đối bọn họ, là vì tuổi tác?”
Tương Trữ Chiêu lập tức chột dạ tránh mắt đi, Tuyên Hòa kéo Tương Duyệt đứng dậy, vẻ mặt ôn hoà kêu cậu ngồi xuống bàn ăn, hoàn toàn không có ý định tìm tòi nghiên cứu cái gì, tựa như Tương Duyệt chỉ là vừa vặn nhớ nhà nên mới trở về một chuyến mà thôi. Tương Trữ Chiêu mặc dù cũng không tình nguyện, nhưng là thuận theo ý của Tuyên Hòa, cũng không hề nói thêm gì.
Tương Duyệt cảm thấy có chút an tâm, loại an tâm này lên đến đỉnh điểm khi cậu ăn món điểm tâm ngọt mà mình thích nhất sau bữa tối. Tương Duyệt ăn bánh trứng nướng, ba ba ngồi một bên tùy tay xoa xoa tóc cậu. Cậu cuối cùng cũng phồng lên dũng khí, thoáng do dự hỏi: “Con…con có thể ở lại đây một đêm không?”
Tuyên Hòa ngẩn người: “Con đang nói gì vậy?”
「……」 Tương Duyệt yên lặng cúi đầu xuống, bỗng nhiên có cảm giác xấu hổ vô cùng.
_Đây là nhà con, không cần hỏi ta, con muốn ở tới khi nào đều có thể. – Tuyên Hòa thở dài nói.
Tương Duyệt hiểu được ý của Tuyên Hòa, rốt cuộc nhịn không được vươn tay ôm lấy ba, tóc được ôn nhu vuốt ve, lưng cũng thế, cậu rốt cuộc có thể đem sự tình lúc trước tạm thời ném ra sau đầu. Đêm đó, Tương Duyệt ngủ ở gian phòng của mình lúc trước, trước khi ngủ cậu đem điện thoại bật lên, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của Hoắc Trọng Cẩm. Cậu kinh ngạc nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại, lập tức có xúc động muốn đem điện thoại ném xuống đất.
“Em thấy vui là được.”
Cậu nhịn không được mà nghĩ, lúc mình rời đi có chỗ nào tỏ ra vui vẻ, Hoắc Trọng Cẩm khẳng định là cố ý nói như vậy đi? Cậu oán hận nắm chặt di động, do dự một lúc, lại cân nhắc từ ngữ, sau đó mới nhắn trở lại: “Em đêm nay ngủ lại ở nhà một đêm.”
Một lát sau, tin nhắn biểu hiện đã đọc, nhưng Tương Duyệt đợi vài phút cũng không thấy đối phương có ý tứ đáp lại, hiển nhiên là đối với chuyện này không có ý kiến, hoặc nên nói: là bởi vì không quan trọng, cho nên nhắn tin trở lại cũng lười. Bình thường Hoắc Trọng Cẩm cũng không phải như vậy, cho dù không biết nói gì, cũng sẽ tiện tay nhắn trả “ừ” hoặc là “đã biết”, tuyệt sẽ không giống hiện tại, ngay cả một lời cũng không muốn đáp lại.
Tương Duyệt trong lòng tức giận càng ngày càng tăng lên, sau khi nằm xuống giường, cậu không khỏi nhớ lại tình cảnh lần trước về nhà.
Chuyện đó mới chỉ xảy ra mấy tháng trước, Hoắc Trọng Cẩm và cậu cùng nhau về nhà, còn ở lại một đêm, hai người cùng nhau nằm ở trên chiếc giường cậu từng ngủ khi còn bé. Không biết tại sao, thái độ của Hoắc Trọng Cẩm đêm đó tương đối kỳ lạ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ảnh của cậu ngày trước, mặc dù đối phương cái gì cũng không nói, nhưng Tương Duyệt vẫn có thể cảm nhận được Hoắc Trọng Cẩm đang hưng phấn.
Mặc dù trong phòng cách âm tương đối tốt, hơn nữa biểu tình nhẫn lại của đối phương càng khiến cậu kích thích, nhưng Tương Duyệt vẫn không dám lớn mật làm chuyện này trong nhà mình. Cuối cùng Hoắc Trọng Cẩm đơn giản dùng chăn bông che khuất cả hai, hai người nhẫn nhịn tiếng thở dốc cùng rên rỉ, trong không gian tối tăm trật hẹp liếm láp lẫn nhau…
Tương Duyệt nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vừa tức vừa hận.
Cậu lúc ấy cảm thấy Hoắc Trọng Cẩm thích mình, cho nên mặc kệ phát sinh chuyện gì đều sẽ không nghĩ nhiều, thế nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, Hoắc Trọng Cẩm nếu không thích cậu, nhưng lại đối với thân thể cậu có cường liệt hứng thú, hiển nhiên là chỉ thích thân thể cậu.
Thụ trẻ tuổi mĩ nạo đương nhiên sẽ hấp dẫn nam nhân. Tương Duyệt không đến mức tự kỷ cho rằng diện mạo của mình không có chỗ nào để xoi mói, thế nhưng cậu trẻ tuổi là không thể phủ nhận, cậu và Hoắc Trọng Cẩm chung quy kém nhau đến mười hai tuổi, lúc hai người đứng chung một chỗ, Hoắc Trọng Cẩm thường xuyên bị trêu ghẹo là trâu già gặm cỏ non.
Tương Duyệt suy tư chuyện này, trong lòng không khỏi hiện lên một nghi vấn: Nếu thật sự chỉ thích thân thể mình, đối phương cũng không cần đáp ứng kết hôn đi? Nhưng mà ý nghĩ này vừa xuất hiện, đáy lòng cậu lại ngay lập tức phủ nhận. Hoắc Trọng Cẩm đã xác nhận đêm đó chỉ là hiểu lầm, cậu không nên tiếp tục lừa mình dối người. Nhưng cậu rất nhanh lại nghĩ: Hoắc Trọng Cẩm hai năm nay đều đối với cậu rất tốt, chẳng lẽ tất cả cử chỉ đó đều xuất phát từ nghĩa vụ sau khi kết hôn sao?
Bị mấy ý nghĩ hỗn loạn đó dây dưa, Tương Duyệt thẳng đến đêm khuya mới không nhịn được mệt mỏi mà ngủ mất.
—————————–
Khi đối phương nói ra câu nói kia, Hoắc Trọng Cẩm ngay từ đầu thực sự không nhớ gì, thế nhưng sau khi Tương Duyệt nói ra thời gian, trong đầu anh bắt đầu hiện lên một ký ức mơ hồ. Anh không phải không có ấn tượng, nhưng anh vẫn cho rằng kia bất quá chỉ là nằm mơ, không phải sự thật, chung quy sau này Tương Duyệt vẫn biểu hiện như bình thường, Hoắc Trọng Cẩm liền cho rằng mình nằm mơ, nhưng mà hiện tại xem ra, chuyện kia cư nhiên không phải là giả.
Anh rất rõ ràng, Tương Duyệt sẽ không đem chuyện này ra lừa gạt mình, bởi vậy càng thêm khó mà tin nổi. Nếu đó là sự thật, không phải chứng tỏ Tương Duyệt từ một năm trước cũng đã biết anh thích cậu, hơn nữa đối với chuyện này vô cùng tin tưởng, nhưng mà đến tận thời điểm hai người tranh chấp mới lần đầu tiên nói ra. Trước đó, Tương Duyệt biết rõ tâm ý của anh, thế nhưng lại không có bất kỳ hành động gì đáp lại.
Từ đó đến giờ, đã dòng dã qua tròn một năm, trong một năm này đối phương cái gì cũng không nói, đây chính là đáp án.
Ý thức được điểm này, Hoắc Trọng Cẩm ngây ngẩn cả người.
Anh vẫn luôn cho rằng hôn nhân của bọn họ sở dĩ có thể kéo dài đên bây giờ không hề thiếu sự nhường nhịn lẫn nhau, nhưng sau khi biết chuyện này, anh bỗng nhiên nhận ra, Tương Duyệt sở dĩ ở lại bên cạnh anh, có lẽ cũng là do cậu ấy biết anh thích mình. Tương Duyệt trên thực tế là một người rất dễ mềm lòng, có lẽ lúc ấy đã bị lời tỏ tình của anh đả động, cho nên mới tin tưởng không nghi ngờ, nhưng từ góc độ của Hoắc Trọng Cẩm mà nói, đây mới là tình huống anh không thể chấp nhận nhất.
Nếu tình cảm của Tương Duyệt đối với mình không phải