Tương Duyệt nằm hai ngày trên giường, bệnh tình mới chuyển biến tốt, ngoại trừ còn chút ho khan bên ngoài, trong người cũng không còn khó chịu như trước.
Đúng lúc vào ngày nghỉ, Tiền Sĩ Tranh tới thăm cậu, vừa vào cửa liền yên lặng đánh giá bọn họ, Tương Duyệt nằm trên giường, Hoắc Trọng Cẩm an vị ở một bên thay cậu gọt táo. Tiền Sĩ Tranh cái gì cũng chưa nói, Hoắc Trọng Cẩm liền đứng dậy cùng Tiền Sĩ Tranh chào hỏi, tạm thời ra khỏi phòng, xem như lưu lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
Tiền Sĩ Tranh kéo một cái ghế ở bên giường ngồi xuống, như có đăm chiêu đánh giá Tương Duyệt.
_Cậu nhìn cái gì? – Tương Duyệt mờ mịt nói, âm thanh mang theo một chút giọng mũi.
_Hai người còn chưa làm hòa? – Tiền Sĩ Tranh nhíu mày.
Tương Duyệt gục đầu xuống, không nói gì.
Kỳ thật cậu đến nay vẫn không thể lý giải được Hoắc Trọng Cẩm đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng có một điểm cậu biết rất rõ, dù cho lúc trước hai người có xảy ra chuyện gì, nhưng một khi nghe nói cậu bị bệnh, Hoắc Trọng Cẩm liền lập tực lại đây chăm sóc cậu, thậm chí sợ cậu ở nhà một mình không thể dưỡng bệnh được, liền quyết định để cậu ở lại Tương gia tĩnh dưỡng. Bởi vì lý do này, Hoắc Trọng Cẩm cũng tạm thời ở lại, nhưng không ngủ cùng cậu, mà là mượn phòng cách vách ở tạm.
Hành động của đối phương khiến cho cậu cảm thấy rất khó hiểu.
Thời điểm cậu cho rằng Hoắc Trọng Cẩm không để ý đến cậu, đối phương lại cố tình biểu hiện thái độ săn sóc, nhưng khi cậu mở miệng hỏi chuyện kia, đối phương lại phủ nhận. Chuyện cho tới nay, cậu vẫn hoàn toàn không rõ Hoắc Trọng Cẩm đến cùng là suy nghĩ như thế nào.
Khi Tương Duyệt kể từ đầu đến cuối chuyện phát sinh mấy hôm trước cho Tiền Sĩ Tranh, đối phương liền dùng một loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn cậu.
_Cho nên cậu hy vọng anh ta tức giận?
_Không phải! – Tương Duyệt suy nghĩ một lát, mới nhẹ giọng nói – Tôi hy vọng anh ấy để ý đến tôi…
_Chẳng lẽ anh ta không thèm để ý đến cậu, cậu liền không để ý đến anh ta sao? – Tiền Sĩ Tranh hỏi lại.
Tương Duyệt ngây ngẩn cả người.
_Cậu hình như nghĩ sai rồi, cho dù chuyện một năm trước kia chỉ là hiểu lầm, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng chỉ vì chuyện này liền cùng Hoắc tiên sinh tách ra? – Tiền Sĩ Tranh chất vấn nói.
“Đương nhiên không phải!” – Tương Duyệt lập tức phủ nhận, nhưng mà trong lòng lại sinh ra một tia không cam tâm, cậu rũ mắt xuống – “Thế nhưng…như vậy không phải là tôi tự mình đa tình, kỳ thật anh ấy căn bản không cần tôi…”
Tiền Sĩ Tranh thở dài: “Cho dù anh ta không cần cậu, cũng không có ý định cùng cậu tách ra.”
_Sao cậu lại biết? – Tương Duyệt ngạc nhiên.
_Cậu không thử suy nghĩ xem tại sao anh ta lại kết hôn với cậu? Mặc kệ nói như thế nào, cậu đối với anh ta cũng không phải hoàn toàn không có lực hấp dẫn.
_Thế nhưng anh ấy nói tối hôm đó chỉ là hiểu lầm, anh ấy không thích tôi. – Tương Duyệt không khỏi nói, đáy lòng hiện lên một tia chua xót, ngay cả thần sắc cũng trở nên ảm đạm.
_Cậu không nghĩ anh ta có thể đang nói dối sao? – Tiền Sĩ Tranh xa xăm nói.
Tương Duyệt trong phút chốc ngẩng đầu lên, một trận ngạc nhiên.
Tiền Sĩ Tranh lắc lắc đầu, thở dài nói: “Hóa ra cậu thật sự không nghĩ tới.”
Tương Duyệt không còn tâm trí đâu để để ý đến những lời này, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, lời của Tiền Sĩ Tranh không phải hoàn toàn không có khả năng, thế nhưng xác suất rất thấp, hơn nữa Hoắc Trọng Cẩm tại sao lại muốn nói dối? Đối phương không phải là loại người làm ra những chuyện không có ý nghĩa, chỉ có một lý do để giải thích: Tuy rằng đối phương nói dối, nhưng nói dối nhất định phải có lý do. Nếu như vậy, lý do đó là gì?
Cậu luôn luôn không nghĩ tới khả năng này, bởi vì ở trước mặt cậu Hoắc Trọng Cẩm lúc nào cũng tỏ ra bình thản, rất ít khi nói dối, gần đây nhất cũng chỉ có lần anh nhìn thấy Thẩm Duy. Khi đó Hoắc Trọng Cẩm rõ ràng cảm thấy không vui lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, trừ lần đó ra, Tương Duyệt cơ hồ không nghĩ ra đối phương có lúc nào từng nói dối cậu.
_Nếu lời cậu nói là đúng, tại sao anh ấy lại nói dối? – Tương Duyệt mờ mịt nói.
Tiền Sĩ Tranh chăm chú nhìn miếng táo được gọt thành hình con thỏ trên đĩa, thuận tay cầm lấy cắn một miếng, lơ đãng nói: “Chắc chắn không có khả năng là vì cảm thấy chơi vui hay thú vị nên mới nói dối.”
Nói cũng phải, Hoắc Trọng Cẩm không phải là loại người như vậy, ít nhất điểm ấy Tương Duyệt vẫn rất rõ ràng. Thế nhưng chuyện này ngược lại khiến nghi hoặc của cậu càng thêm sâu nặng, nếu không phải bởi vì lý do đó, vậy khẳng định là có nguyên do khác, có chuyện gì đó mà từ trước đến nay Tương Duyệt đều không nghĩ đến, khiến đối phương cảm thấy khó xử, cho nên lúc ấy Hoắc Trọng Cẩm mới lựa chọn phủ nhận…
_Cậu từng tỏ tình với anh ta sao? – Tiền Sĩ Tranh đột nhiên hỏi.
_Không có. – Tương Duyệt lắc đầu phủ nhận.
Tiền Sĩ Tranh một ngụm cắt đứt lỗ tai con thỏ táo, vừa ăn vừa hàm hồ nói: “Cho nên một năm nay kể từ khi cậu biết anh ta thích cậu, tạm thời coi như vậy đi, cái gì cậu cũng không đáp lại, làm như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu cậu là Hoắc Trọng Cẩm, chẳng lẽ không có khúc mắc sao?”
Tương Duyệt ngây dại.
Tiền Sĩ Tranh nói không sai, một năm qua cậu vẫn không hề nhắc đến chuyện này, đương nhiên cũng không nói ra tình cảm của mình, loại hành vi này trong mắt Hoắc Trọng Cẩm, nhìn thế nào cũng thấy giống như ngấm ngầm từ chối.
Nếu cậu là Hoắc Trọng Cẩm, biết được đối tượng mình thích đã biết mình thích anh ta tròn một năm nhưng lại bất động thanh sắc chẳng quan tâm, cậu đại khái sẽ nghĩ có lẽ đối phương cảm thấy khó xử, không biết nên đáp lại như thế nào, cho nên chỉ có thể làm bộ như không biết…Nếu Hoắc Trọng Cẩm là vì có suy nghĩ này, cho nên lúc đó mới phủ nhận, như vậy cũng không khiến người ta khó hiểu.
Tương Duyệt nghĩ đến đây, cảm thấy mình sắp không suy nghĩ được gì nữa, theo bản năng liền nói: “Nhưng cũng có khả năng đó chỉ là lời nói lúc say thôi…”
“Vậy thì cậu mất cái gì?” – Tiền Sĩ Tranh không chút để ý nói “Anh ta không thích cậu, cậu sẽ không thích anh ta sao?”
Tương Duyệt không che giấu kịp, chỉ cảm thấy mặt mình tự nhiên đỏ lên.
Hai chuyện này đương nhiên không quan hệ với nhau, cậu thích Hoắc Trọng Cẩm, cũng không phải bởi vì Hoắc Trọng Cẩm thích cậu, cho dù lúc đó bất quá chỉ là hiểu lầm, thế nhưng hai năm trước Tương Duyệt đã chủ động cầu hôn đối phương, đến hiện tại, cậu rốt cuộc cũng có thể xác nhận tình cảm của mình, mặc kệ thế nào, cũng không có khả năng bởi vì đối phương không thích cậu mà ngay lập tức buông tay.
_Cậu nói đúng. – Tương Duyệt tựa vào đầu giường, bỗng nhiên cảm giác buồn bực tích tụ mấy ngày ngay đều tan thành mây khói. – Tôi thích anh ấy vốn không phải bởi vì anh ấy thích tôi, cho nên dù anh ấy có thật sự không thích tôi, tôi cũng sẽ không chối bỏ sự thật.
Hơn nữa sau khi nghe Tiền Sĩ Tranh suy luận, Tương Duyệt càng có cảm giác ngày đó Hoắc Trọng Cẩm đang nói dối. Ngắn ngủi vài ngày nay, thái độ của Hoắc Trọng Cẩm đối với cậu là không thể bỏ qua, mặc kệ lúc trước có ghen hay lãnh đạm như thế nào, sau này lại săn sóc cậu lúc bị bệnh như thế nào, nhìn thế nào cũng không giống như hoàn toàn không để ý đến cậu. Tương Duyệt cho tới nay đều đang tự hỏi tình cảm của mình dành cho Hoắc Trọng Cẩm đến tột cùng là gì, lại không hề nghĩ tới đối phương kỳ thật cũng đang xem xét tình cảm giữa bọn họ.
_Cậu suy nghĩ cẩn thận là được. – Tiền Sĩ Tranh tựa lưng vào ghế ngồi, một bộ dáng thanh thản – Như vậy cậu tính toán thế nào?
_Tôi…- Tương Duyệt nhất thời nghẹn lời, sau một lúc lâu mới lúng túng nói – Tôi không biết nên làm như thế nào.
_Cậu tại sao lại không trực tiếp tỏ tình? – Tiền Sĩ Tranh nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm – Kể cả anh ta không thích cậu, cậu theo đuổi anh ta không tốt sao?
Sau khi Tiền Sĩ Tranh ra về, Tương Duyệt vẫn tiếp tục suy tư vấn đề này, đề nghị của đối phương trước mắt quả là biện pháp tốt nhất. Cho dù Hoắc Trọng Cẩm thật sự không có cảm tình gì với cậu, nhưng cũng sẽ không không để ý đến cậu, bởi vậy một khi Tương Duyệt tỏ tình, đối phương không có biện pháp không đem chuyện này để ở trong lòng. Lại nói bọn họ đã sớm kết hôn, mặc dù trình tự có chút trái ngược, thế nhưng hiện tại đem tình yêu làm tiền đề kết hôn bổ sung cũng không có gì không tốt.
Cậu nghĩ đến đây, nhịn không được liếc mắt nhìn sang người bên cạnh.
Hoắc Trọng Cẩm an vị ở một bên, đang gõ bàn phím máy tính, khả năng là đang trả lời email, trong khay bên cạnh ngoại trừ mấy con thỏ táo còn có vài thứ hoa quả khác. Hoắc Trọng Cẩm lúc ngồi ở đây cũng sẽ không cố ý cùng cậu trò chuyện, mà đều tự tìm việc để làm, ví dụ như nhân lúc cậu ngủ sẽ xử lý công sự, hoặc là giúp cậu uống nước, uống thuốc, gọt hoa quả, khi cần thiết thậm chí sẽ ôm cậu đi WC hoặc tắm rửa. Tương Duyệt cả ngày đều nằm ở trên giường, được đối phương chăm sóc chu đáo, phảng phất như trận cãi nhau lúc trước tất cả đều là giả.
Tương Duyệt ngưng mắt nhìn Hoắc Trọng Cẩm, rốt cuộc nhịn không được nói: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Hoắc Trọng Cẩm buông mi nhìn màn hình máy tính, cũng không ngẩng đầu lên: “Để sau hãy nói.”
Đối phương không nhìn cậu, kỳ thật như vậy cũng tốt, Tương Duyệt phồng lên dũng khí, cố gắng khiến thanh âm của mình có vẻ trấn định, mở miệng nói: “Em thích anh.”
Hoắc Trọng Cẩm trong nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn về phía cậu, bộ dáng giống như ngẩn người, tựa hồ vô cùng kinh ngạc.
“Anh không trả lời cũng không sao, chuyện này cùng buổi tối một năm trước không quan hệ, anh nói đó chỉ là lời nói lúc say cũng không sao.” – Tương Duyệt nuốt một ngụm nước miếng, cậu muốn đem toàn bộ những điều mình vẫn chôn ở trong lòng đều nói hết ra, nhưng lại bởi vì khẩn trương mà nói năng có chút lộn xộn, “Em…em phía trước vẫn đang suy nghĩ chuyện này, kỳ thật anh và em đều đã kết hôn, thế nhưng…em cũng không biết em đang nói cái gì, chỉ là em nghĩ muốn nói với anh thôi.”
Cậu nói xong những lời này, liền nhịn không được cúi đầu, cậu cũng không phải không chờ mong đối phương đáp lại, thế nhưng khi nhận ra Hoắc Trọng Cẩm đứng dậy đi đến trước mặt mình, Tương Duyệt vẫn không khỏi căng thẳng thân hình, khẩn trương đến mức tay chân lạnh lẽo.
_Em thích anh? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.
Tương Duyệt có chút khó khăn gật gật đầu, không dám nhìn đối phương.
_Anh đã nói qua chuyện buổi tối một năm trước kia bất quá chỉ là lời nói lúc say, em không nhất thiết phải nghĩ là thật, cũng không cần vì thế mà đáp lại anh. – Hoắc Trọng Cẩm ngữ khí bình tĩnh.
Tương Duyệt cúi đầu, không nhìn thấy thần sắc đối phương, nhưng lại nhìn thấy hai tay Hoắc Trọng Cẩm nắm rất chặt. Nếu thái độ của đối phương thật sự bình tĩnh giống như thanh âm, dù thế nào cũng sẽ không làm ra cử chỉ kỳ quái như vậy, cậu nghĩ đến đây, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía đối phương. Hoắc Trọng Cẩm thần sắc vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng Tương Duyệt lại cảm thấy khác biệt so với quá khứ, cậu nhạy cảm nhận ra thân thể đối phương cư nhiên buộc chặt.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra, không chỉ có cậu, đối phương cũng đang căng thẳng.
“Không phải…”- Tương Duyệt gãi đầu, có chút khó khăn giải thích – “Một năm trước kia, em không đáp lại, không phải là bởi vì không biết nên đáp lại anh như thế nào, chỉ là em vẫn đang tự hỏi…” – Cậu dừng một lại, chung quy có chút chán nản nói – “Em trước kia cũng từng thích qua người khác, thế nhưng anh và cậu ta không giống nhau, em không biết nên làm thế nào…”
“Mối tình đầu dù sao cũng là độc nhất vô nhị” – Hoắc Trọng Cẩm giống như không có việc gì nói.
“Không phải như vậy” – Tương Duyệt vội vàng phủ nhận – “Anh hiểu nhầm rồi, ý em là, vài năm trước khi em nhận ra mình thất tình, lúc ấy cảm giác rất khổ sở, thế nhưng qua một thời gian cũng liền dần dần không thèm để ý. Nhưng anh không giống như vậy…Em không có biện pháp…” – Cậu nhìn Hoắc Trọng Cẩm, tựa hồ như đang cân nhắc từ ngữ, cuối cùng mới có chút chán nản nói – “Nếu như bị anh từ chối, em đại khái không có biện pháp ngay lập tức buông tay.”
Hoắc Trọng Cẩm thần sắc trở nên vi diệu.
“Kể cả anh muốn ly hôn, em cũng sẽ không ký tên!” – Cậu vội vàng bồi thêm một câu.
Tương Duyệt đem tất cả những gì mình muốn nói đều nói xong, bắt đầu suy nghĩ xem mình còn gì quên chưa nói không. Nhưng mà lại không thể tưởng tượng được, người đàn ông trước mặt vẫn đang duy trì trầm mặc khiến người ta cảm thấy nhục nhã. Mặc dù lúc trước còn có vài phần tự tin mỏng manh, nhưng đến hiện tại một chút tự tin kia rốt cuộc cũng tan mất. Cậu có chút xấu hổ cúi đầu, đang suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương.
“Em nói những lời này, thật sự không phải là vì cho anh đáp án?”
“Không phải!” – Tương Duyệt nghĩ nghĩ, lại có chút quẫn bách nói – “Khi đó, không phải là em hướng anh cầu hôn sao…”
Bây giờ nhớ lại, chuyện đó vẫn như cũ là chuyện lớn mật nhất cậu từng làm qua trong đời, tại trước mắt bao nhiêu người quỳ một gối xuống cầu hôn. Nếu hiện tại mà nói, cậu có cảm giác chính mình có lẽ sẽ không có dũng khi làm lại một lần nữa.
_Không phải bởi vì xúc động? – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.
Tương Duyệt hơi giật mình, đành phải thành thật thừa nhận – “Có một chút…Nhưng nếu chỉ bởi vì xúc động, em không có khả năng quỳ một gối xuống trước mặt anh cầu hôn đâu…Chẳng qua, đến bây giờ em mới có thể chân chính xác định chuyện này.”
Cậu có chút quẫn bách, hơi tạm dừng một lúc, lại nhịn không được nói: “Từ sau đó, chúng ta cùng nhau chung sống hai năm, hai năm này đối với anh một chút cũng không có ý nghĩa gì sao? Anh liền đem em trở thành nghĩa vụ hay trách nhiệm linh tinh gì đó sao?”
Hoắc Trọng Cẩm không nói gì.
“Thật vậy sao….”- Đối phương chậm chạp không đáp lại làm Tương Duyệt cảm thấy thất lạc cùng không cam tâm – “Kỳ thật anh một chút cũng không thích em, cùng em lên giường cũng chỉ vì vừa vặn muốn làm lại lười đi ra ngoài tìm người khác?”
“Không phải” – Hoắc Trọng Cẩm phủ nhận.
“Vậy đến cùng là có chuyện gì?” – Tương Duyệt không ý thức được chính mình đề cao âm lượng.
Hoắc Trọng Cẩm trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cuộc mới mở miệng: “Anh thích em.”
Những lời này nói rất nhẹ, Tương Duyệt cơ hồ hoài nghi đó là do chính mình tưởng tượng ra, thế nhưng khi nhìn thấy biểu tình của Hoắc Trọng Cẩm, cậu mới ý thức được câu nói kia thật sự tồn tại. Biểu tình của Hoắc Trọng Cẩm vẫn giống như bình thường, tựa như không có chuyện gì, tuyệt không khẩn trương, giống như chỉ đang đàm luận một chuyện không hề quan trọng vậy.
“Từ…lúc nào?” – Tương Duyệt không khỏi liếm liếm môi, cảm giác yết hầu khô khốc.
“Từ lúc đáp ứng lời cầu hôn của em.” – Hoắc Trọng Cẩm nhìn cậu, khóe môi hơi hơi cong lên, mơ hồ lộ ra một nụ cười ôn nhu.
Đáy lòng Tương Duyệt run lên một trận. Cậu ngồi thẳng thân hình, đang muốn đứng dậy hôn môi đối phương, lại thình lình bị chặn lại. Cậu sửng sốt một chút, mới chú ý tới bàn tay Hoắc Trọng Cẩm đang đè lại môi cậu, lực đạo không lớn, nhưng không muốn cho cậu đạt được mục đích. Cậu không khỏi có chút ngạc nhiên, lập tức giương mắt mờ mịt nhìn đối phương.
“Em hỏi Tiền Sĩ Tranh, phải không?”
Tương Duyệt ngây dại, rất nhanh liền gật gật đầu. Không biết tại sao, bị đối phương hỏi như vậy, cậu có chút quẫn bách, hình như lấy vấn đề chính mình không hiểu đi hỏi người khác có vẻ không được tốt cho lắm, mặc dù cũng có thể xem như đó là một cách giải quyết, thế nhưng trong mắt Hoắc Trọng Cẩm đại khái chính là không tốt. Hơn nữa, Tiền Sĩ Tranh vừa đi, cậu liền tỏ tình với Hoắc Trọng Cẩm, cũng không trách đối phương có thể đoán ra ngay lập tức.
“Cậu bé hư.”
Hoắc Trọng Cẩm trầm giọng, một bàn tay đặt trên mặt cậu không nặng không nhẹ vuốt ve, không nói ra được đó là cảm xúc gì, Tương Duyệt chỉ cảm thấy trên mặt dần dần nóng lên. Cậu có chút ủy khuất, nhiều nhất vẫn là xấu hổ, suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ biết gục đầu xuống.
“Nếu muốn biết anh suy nghĩ gì, tại sao không trực tiếp hỏi anh?” – Hoắc Trọng Cẩm hỏi.
“Em làm sao biết được anh nói thật hay giả?” – Tương Duyệt có chút chột dạ, không khỏi nói – “Lúc trước anh nói đó là lời nói lúc say, đó chẳng phải là gạt người…”
“Anh không có gạt em, kia quả thật là