Tránh cho đến lúc đó trạch nhiệm thuộc về chính mình, anh ta bồi thường không nổi…
Nhưng mà, chủ nhận của chiếc xe này xảy ra chuyện gì.
Chiếc xe bị va chạm như thế mà làm sao lại vẫn ngồi yên ở trong xe.
Nhưng mà nhìn vào bên trong, một nam một nữ vẫn ở trong đó liếc nhìn nhau…
Chiếc xe to lớn, anh ta không kiên nhẫn đi qua, muốn gõ của kính xe, nhưng mà, chiếc xe Ferrari này nhìn quá cao cấp, anh ta chạm vào cũng không dám chạm, chỉ có thể ở bên ngoài liếc nhìn và vẫy tay.
Cố Lâm Hàn ở bên trong nhìn thấy.
Vốn dĩ đang buồn phiền, ngay lập tức bị gián đoạn, anh liền mở cửa xe xuống.
Người ở bên ngoài nhìn thấy cuối cùng cửa xe đã mở thì vội vàng nói:
“Này, anh lái xe kiểu gì thế, xe của anh va
chạm phải xe của tôi, anh nhìn xem giải quyết như thế nào.
”
Vốn cho rằng người bên trong mở cửa xe là để giải quyết sự việc.
Nhưng không ngờ rằng, người đó chỉ liếc nhìn mình một cái, nhẹ nhàng nói ra hai chữ :
“Chờ một chút.
”
Sau đó… vậy mà cửa xe lại đóng lại…
Này… người này…
Cố Lâm Hàn ở bên trong tiếp tục nhìn chăm chú vào Vu Tịch.
Vu Tịch cũng nhìn thấy sự việc xảy ra ở bên ngoài.
Nhưng mà lúc này, trong lòng rất hỗn loạn, không còn tâm trí để quan tâm đến việc khác.
Cố Lâm Hàn vẫn đang nhìn cô, giống như đang đợi một chút phản ứng của cô.
Vu Tịch nói:
“Tôi… tôi… sinh cái gì mà sinh.
”
Cố Lâm Hàn nhỏ giọng kể chuyện nói:
“Tôi khiến cho em chán ghét, nhưng mà, nói đến cuối cùng, tôi so với những người bình thường càng có khả năng tốt để nuôi dưỡng đứa trẻ, bây giờ, nếu chúng ta đã không thể lưa chọn, không bằng… nghe theo sự sắp xếp của gia đình tôi, sinh đứa bé này ra, em có thể suy nghĩ một chút, tôi sẽ cho đứa trẻ một sự giáo dục tốt nhất, cho một nguồn tài nguyên tốt nhất, cho nó tất cả mọi thứ mà những người khác không thể cho đứa trẻ, nếu như em sinh ra, em vẫn là mẹ của đứa trẻ, tôi là bố của đứa trẻ.
”
“Vậy… vậy hai người chúng ta…”
Cô là mẹ của đứa trẻ, anh là bố của đứa trẻ, hai người bọn họ…
“Chúng ta… chúng ta… tùy tiện như thể nào đều được,