Từ trước đến nay, Vu Tịch không phải là một người hay khóc.
Lớn như thế này rồi cũng chưa có khóc mấy lần, nhưng mà lần này, nước mắt chảy xuống giống như không thể ngăn lại được.
Đột nhiên cô ngồi ở đó, cong miệng lên bắt đầu khóc.
Giống như có rất nhiều thứ tủi thân.
“Tôi dựa vào … dựa vào cái gì mà phá thai cũng không được, tôi, tôi không muốn sinh con cho anh.
”
Cố Lâm Hàn nhìn thấy vậy, cả người không biết phải làm như thế nào.
Anh vươn tay ra sờ vào đầu của cô, có ý nghĩ muốn ôm cô vào trong lòng.
“Đừng khóc, trước tiên cô đừng khóc.
”
Nhưng mà trong lúc nhất thời anh quên mất mình vẫn đang lái xe.
Ngay lập tức chiếc xe xiêu vẹo, đột nhiên…
Xe tông vào một chiếc xe khác ở bên làn đường.
Chiếc xe ở phía trước không hiểu tại sao lại bị va chạm phải, liền trực tiếp dừng lại.
Tất nhiên xe của cố Lâm Hàn cũng dừng lại.
Nhưng mà không đợi nhìn xem bên ngoài xe, Cố Lâm Hàn đã vội vàng nhìn xem Vu Tịch, nói:
“Vu Tịch, chúng ta cũng không có cách nào khác, em, em trước tiên đừng khóc nữa.
”
Kéo Vu Tịch qua, anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Vu Tịch khóc, anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hai hàng lông mi ướt đẫm nước mắt, một đôi mắt óng ánh trong suốt như hồ nước, nhìn thoáng qua giống như một con búp bê vải bị oan ức.
Khiến cho người nhìn thấy không hiểu vì sao lại đau lòng.
Cũng không quan tâm đến những thứ khác, trước tiên anh nâng khuôn mặt của cô lên, duỗi tay lau sạch nước mắt ở trên
mặt cô.
Vu Tịch cong khóe miệng lên nói:
“Có cách nào chứ, làm gì có cách nào chứ, nhà của anh quản lý nghiêm ngặt như vậy mà.
”
“Tôi…”
Cố Lâm Hàn hít một hơi thật sâu, đột nhiên cũng cảm thấy rất không biết phải làm thế nào, anh nhìn Vu