Còn không phải bởi vì mỗi lần cô cười híp mắt nhìn anh đều khiến anh cảm nhận được cho nên anh mới hỏi.
Cô Lâm Hàn trừng măt nhìn cô.
Vu Tịch ngẩng đầu hừ một tiếng.
Miệng thì nói như vậy, nhưng…
Người khác cũng không đẹp bằng anh.
Cũng không có gì để xem nữa.
Lúc này…
Lại không ngờ ở phía sau có người lên tiếng gọi tràn đầy nghi ngờ.
“Vu Tịch?”
Tả Kinh Luân?
Vu Tịch nghe thấy giọng nói này, trực tiếp nghe ra đây là giọng của ai.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Vu Điềm kéo tay Tả Kinh Luân đi vào trong…
Trong phút chốc bốn người chạm mặt nhau, cảm giác đó có chút khác biệt rất lớn.
Tả Kinh Luân nào có ngờ sẽ gặp bọn họ ở đây, sững người trong phút chốc.
Vu Điềm ngây người, kéo tay Tả Kinh Luân không khỏi nới lỏng ra.
Cô ta vốn dĩ dẫn theo Tả Kinh Luân tới đây mua điện thoại cho mình.
Dù sao mẫu điện thoại mới cũng đã ra mắt rồi, mọi người đều muốn mua.
Cô ta cũng muốn mua, nhưng để bạn trai mua cho vẫn có thể diện hơn.
Gào thét với Tả Kinh Luân vài ngày, rốt cuộc Tả Kinh Luân cũng có thời gian dẫn cô ta đi mua, nhưng…
Bây giờ là tình huống gì đây, cố Lâm Hàn và Vu Tịch sao cũng ở đây, lại còn…
Ánh mắt Vu Điềm nhìn thấy chiếc điện thoại mẫu mới mà Vu Tịch đang cầm trên tay.
Bọn họ vậy mà cũng đến đây mua điện thoại, hơn nữa Vu Tịch còn mua xong rồi.
Vu Điềm không khỏi nghĩ đến trước khi đi đến đây, Tô Hành ở nhà còn nói xem ra nhà họ Cố không coi trọng Vu Tịch, trong lòng cô ta còn vui mừng một phen, thầm nghĩ người đàn ông như cố Lâm Hàn sao có thể coi trong phụ nữ cơ chứ, bây giờ…lại nhìn thấy hai người vui vẻ đứng cùng nhau, mặt mày Vu Tịch hồng hào, sao