Vu Điềm nhìn Tả Kinh Luân như vậy.
Anh ta như vậy là đang làm gì, nhìn thấy Vu Tịch đi cùng người đàn ông khác thì anh ta lại có bộ dạng khổ sở như vậy.
Thật ra, năm đó Tả Kinh Luân có ý với Vy Tịch cô ta đương nhiên có thể cảm nhận được.
Chẳng qua là Vu Tịch lúc đó rất thản nhiên, đối với anh ta có ý gì thì trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài, Vu Điềm mắt thấy Tả Kinh Luân muốn tỏ tình với Vu Tịch, giả bộ đi tìm chị gái tỏ ý quen biết
Tả Kinh Luân, sai đó chầm chậm quyến rũ anh ta.
Vốn dĩ Vu Tịch không xinh đẹp bằng Vu Điềm, lúc đó lại còn là một cô nhóc khùng điên.
Nhưng mà bây giờ…
Khuôn mặt Vu Tịch đã nảy nở hơn, nhìn thế nào đi chăng nữa lớn lên cũng có vài phần xinh đẹp.
Mà đối với Vu Điềm, cô ta cảm thấy bản thân cũng rất xinh đẹp, nhưng dù sao ở bên Tả Kinh Luân thời gian lâu như vậy sao
có thể bì với người ta tươi mới như thế này.
Vu Điềm nhìn vẻ mặt của Tả Kinh Luân, trong lòng tức giận, nắm chặt tay, nhưng lại nhìn về phía Cố Lâm Hàn.
“Trùng hợp quá, sao các người lại ở đây.
”
Vu Tịch nói: “ò, đúng vậy, trùng hợp ghê, có lẽ lả đi ra đường quên xem ngày.
”
Cố Lâm Hàn ở bên cạnh không lên tiếng.
Tả Kinh Luân vẫn còn đang kinh ngạc, nhìn hai người nói: “Hai người các người là…đang…”
Ánh mắt Vu Điềm khẽ chớp, nói với Tả Kinh Luân: “Hai người bọn họ bây giờ đang ờ bên nhau, anh không biết à, Kinh Luân.
”
ở…ở bên nhau rồi?
Tả Kinh Luân không ngờ đến.
Trong trí nhớ của anh ta, Vu Tịch vẫn là cô bé ngày nào lẽo đẽo theo sau đít anh ta.
Bây giờ nhìn lại hai người đang
đứng cùng nhau.
“Thật sự?” Tả Kinh Luân vẫn chưa chịu bỏ cuộc hỏi lại một câu.
Vu Tịch nhướng mày lười giải thích, nhưng cũng xem như ngầm thừa nhận.
Tả Kinh Luân nghẹn một lát.
Mới nhìn Vu Tịch: “Sao em lại không