Cũng không biết, nhà họ cố có biết hay không, Vu Tịch trơ trẽn như thế nào khi dùng cái thai để
ép người ta phải kết hôn với cô ấy.
Vu Điềm nhìn Vu Tịch như vậy.
Sao vậy, chột dạ? Sợ hãi?
Sắc mặt Tả Kinh Luân trầm xuống, đã không chút che giấu sự kinh ngạc nhìn về phía Vu Tịch.
Cả phòng lập tức không có tiếng động gì.
Vu Tịch nhìn Vu Điềm: “Em nói cái gì?”
Vu Điềm nhìn Vu Tịch, biết cô miệng lưỡi lanh lợi, nhất định sẽ biện minh cho chính mình, vội
không cho cô cơ hội để nói chuyện, nói thẳng: “Sao nào, chị, chị thật sự đã mang thai, chuyện này là chuyện lớn, sao chị lại có thể không nói với người nhà, em vốn dĩ vui mừng cho chị, dù sao, chị và cậu chủ Cố cũng đã ờ bên nhau, chị đã chấp nhận người đàn ông khác rồi, vậy có lẽ chị sẽ không để ý chuyện lúc trước chị thích Tả Kinh Luân như vậy đi, chị đã tìm được chỗ dựa mới, không còn u mê ở chuyện tình cảm lúc trước nữa, em vui mừng cho chị nhưng chị luôn có bộ dạng nghi ngờ em…”
Lần này, đem chuyện cô và Tả
Kinh Luân đều kể ra hết.
Vu Điềm nhìn quét qua phía Thư Nhã và Cố Lâm Hàn.
Tô Hành bên kia vội hét lên một tiếng: “Cái gì? Mang thai?
Con…con…Vu Tịch, cái con nhóc chết tiệt kia, mẹ nói mà, con ở bên ngoài rốt