“Việc này chị không giấu giếm đối với bất kì ai, tất cả mọi người đều biết chị đã từng có tình cảm với Tả Kinh Luân, chính là vào lúc đó, chị cũng đã nói với em, sau đó không biết em và anh ta từ lúc nào đã ở bên nhau rồi, chị còn nhớ chị là người được biết cuối cùng, từ lúc đó bắt đầu, chị đã quên chuyện này đi, dù sao thời niên thiếu ai mà không có tình yêu chớm nở, chẳng qua khi đỏ cũng còn nhỏ, không biết cái gì
gọi là tình cảm, đã qua rồi chính là đã qua rồi, nếu bây giờ anh ta đã là bạn trai em, chị cảm thấy thời điểm không cần thiết thì cũng không cần phải nhắc tới nữa.
”
Trong lòng Tả Kinh Luân chợt lạnh, sắc mặt cũng trắng bệch.
Vu Tịch nói: “Sau chị lại cùng cố Lâm Hàn ở bên nhau, chị mang thai, vốn dĩ chị nghĩ đây chỉ là đứa con ngoài ý muốn, không có sự chuẩn bị sẵn sàng, nhưng anh ấy lại đủ khả năng thành thật thẳng thắn nói với chị giữ lại đứa nhỏ này, anh ấy sẽ làm một
người ba tốt, còn tự trải nghiệm làm một người đàn ông tốt, chị cảm thấy lúc này đây chị không hề lựa chọn sai, cho nên, hiểu lầm hẳn không phải chị, chị đã chuẩn bị thật tốt bước khởi đầu mới rồi, là em vẫn luôn nhắc tới, chị đã từng có mắt như mù.
”
Vu Điềm nhìn Vu Tịch.
Lại nhìn về phía sau của Thư Nhã.
Thư Nhã trầm ngầm một chút.
Mà lúc này, săc mặt Tô Hành ảm đạm nhìn lại đây: “Con nhỏ không
biết xấu hổ này, mang thai, con còn không biết xấu hổ mà bảo là ngoài ý muôn, con…
Lúc này…
“Bà thông gia.
” Thư Nhã ở phía sau nói: “Việc này không thể trách Vu Tịch.
”
Mọi người nhìn vê phía Thu Nhã.
Bà nói: “Việc này, nói đến cũng là do Lâm Hàn không tốt, nó là đàn ông, việc này là do nó làm không tốt, nhưng mà hai đứa nó cũng còn nhỏ, không hiểu