"Vân Tây, mau đứng dậy đi rồi nói.
Đừng nghĩ lung tung, sẽ không tốt cho đứa trẻ trong bụng." San khuyên, " Tôi hiểu ý của cô.
Việc ly hôn, tôi biết điều đó khiến cô phải buồn phiền, tôi xin lỗi.
Tuy nhiên, cô không cần phải quỳ lạy tôi, đó là trách nhiệm của tôi.
Chúng tôi sẽ ra tòa...sớm thôi!"
"Mau đứng dậy, mọi người nhìn thấy không tốt.
Chúng ta ngồi xuống nói chuyên đi!"
"Không, tớ có thể cảm thấy rằng thái độ của anh ấy đối với tớ đã thay đổi, tớ lo lắng mỗi ngày rằng anh ấy sẽ thay đổi ý định của mình.
Ngày nào cũng không ngủ được.
Trước đây ..." Cô khóc, "Trước đây, anh ấy đã thề rằng yêu tớ, thề sẽ lấy một mình tớ làm vợ, và cũng đã cho anh ấy tất cả, chúng tôi cũng ...!có sự kết tinh của tình yêu.
Nhưng bây giờ, rất lo, lo rằng anh ấy sẽ thay đổi ý định của mình, sợ rằng anh ấy sẽ bỏ rơi và không muốn đứa con này nữa.
San coi như tôi cầu xin cô tránh xa anh ấy đi càng xa càng tốt.
Tôi xin cô! ”
An Vân Tây khóc to quỳ lạy vang xin, hai mắt sưng lên như quả óc chó.
San ngồi xổm xuống, thở dài và vô thức sờ lên bụng của mình.
Ai có thể biết rằng cô ấy cũng đang mang thai.
An Vân Tây lo lắng đứa con mình sinh ra sẽ không có cha.
Nhưng cô, đứa con của cô, được định sẵn là sinh ra sẽ không có cha.
Thật là tội lỗi.
"Vân Tây, tôi xin lỗi.
Dù hơi muộn nhưng tôi đang tìm nhà.
Sau cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức vào ngày mai, tôi sẽ chuyển đi vào ngày mốt." San nói với giọng hơi buồn.
“Thật sao?” An Vân Tây ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn San, như không thể tin được.
“Tôi hứa!” San gật đầu, “Mau đứng dậy đi.”
Sau đó, San kéo An Vân Tây lên khỏi mặt đất và giúp cô ngồi lên trên ghế.
Sau khi An Vân Tây ngồi xuống ghế, San đưa khăn giấy giúp lau nước mắt cho cô ta.
Ngay lập tức, cô lại bước ra khỏi phòng, gọi một tách trà ô long nóng và thêm một ly nước chanh.
Khi người phục vụ mang trà đến, An Vân Tây rốt cuộc cũng không còn nức nở nữa.
San đẩy ly trà ô long nóng đến trước mặt An Vân Tây, “Uống trà nóng đi, đừng khóc.”
An Vân Tây nhấp vài ngụm trà nóng, có vẻ tâm trạng tốt hơn.
Cô đứng dậy, " Tớ về trước, còn việc phải làm.
Xin lỗi vì đã làm phiền cậu hôm nay." Nói xong, cô gật đầu, cầm túi xách và rời khỏi phòng.
San nhìn An Vân Tây đang lui dần về phía sau, trầm ngâm.
Đang suy nghĩ gì đó.
“Này, San, đang nghĩ gì thế?” Yuyi đột nhiên từ trong phòng trồi ra.
" Không gì!" Cô cười gượng trả lời.
Ngày hôm sau, một cuộc họp hội đồng quản trị thời được tổ chức trong R&S Group.
Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu từ sáng sớm đã đến cửa phòng họp, theo quy định không được vào nên họ đã đợi ở cửa.
Khi San đến, cô ấy nhìn thấy Trần Thiên Hân đang thì thầm với một cổ đông khoảng sáu mươi tuổi, coi lắc đầu và nhếch mép cười, Trần Thiên Hân vẫn không quên việc làm xấu mặt của cô ở khắp mọi nơi.
San lắc đầu, vừa định bước vào phòng họp.
Trần Thiên Hân sắc bén liếc nhìn cô một cái, đi tới ba bước, nhếch mép chế nhạo, " Bạch Ngọc San, không ngờ cô lại dám tới đây."
“Tại sao tôi lại không dám tới?” San buồn cười nhìn bà, thô lỗ, “Hôm nay tập đoàn tổ chức họp hội đồng quản trị, những người sở hữu cổ phần đều có mặt, nếu tôi không đến thì ai sẽ đến? Ngoài ra, dì làm gì ở đây? Dì có thể vào không? Hay là để tôi giúp dì!"
“ Cô!” Trần Thiên Hân bị đâm vào chỗ đau, răng ngứa ngáy căm hận, “ San, cô làm sao có thể thanh thản khi nắm cổ phần thuộc về người khác? Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao?"
"Haha.
Điều này thật thú vị.
Về mặt pháp lý, cổ phần đã thuộc về tôi và là của tôi.
Làm sao có thể là của người khác được?"
Trần Thiên Hân sắc mặt tái xanh.
Theo bản năng, bà giơ tay lên và muốn đánh San.
Thay vì sợ hãi, cô quay mặt lại gần hơn, " Dì à, nếu dì không cho rằng hình tượng của mình là quan trọng, tôi không ngại bị đánh.
Trước mặt nhiều người như vậy, chỉ là để mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của dì thôi."
Trần Thiên Hân cuối cùng cũng nhịn không được buông tay ra.
Môi San nở một nụ cười tự tin và nhún vai một cách đầy kiêu ngạo.
Nụ cười của cô ấy, như trăm đóa hoa nở trong chốc lát, thật tuyệt vời.
Cố Tiêu Tiêu lúc này vô cùng kinh ngạc, khí chất cộng với sự tự tin và rạng rỡ tỏa ra từ người San không phải ai cũng có được.
Tiêu Tiêu đột nhiên tỉnh táo trở lại, Chúa ơi, cô đang nghĩ gì vậy? Cô thực sự bị sốc bởi San, thật là thái quá!
"Hẹn gặp lại!" San nói xong liền xoay người bước vào phòng họp.
Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ở ngoài cửa, thậm chí còn không có tư cách bước vào.
Đôi mắt đầy oán hận, khóe môi nhếch lên Bạch Ngọc San, xem cô có thể tự cao được bao lâu.
Hôm đó bà ấy đang ở bệnh viện Santa Maria, và cuối cùng cũng phát hiện ra qua mối quan hệ, một tin sốc và sốc!
San thực sự đã mang thai được hơn 3 tháng, đếm thời gian, không biết mình đã mang thai con hoang của ai trước khi kết hôn với Cố Ngôn.
Nếu Cố Ngôn