"Đúng vậy, liên quan gì đến tôi?" Cố Ngôn tự giễu cười, nhưng anh chỉ muốn biết, "Biểu hiện của em là như thế nào? Không thể quên được người yêu cũ sao? Bố của Trương Dạ Nam, Trương Ứng Tân, ông ta đặc biệt chú ý đến địa vị gia đình.
Em nghĩ ông ta sẽ chấp nhận em?"
“Haha." Cô đột nhiên bật cười.
"Ý anh là tôi đang trèo cao sao?"
"Hơn nữa, anh không biết gì cả, vậy tại sao anh lại đưa ra bình luận về những gì đã xảy ra lúc trước? Tôi đã từ bỏ trận chung kết và chức vô địch.
Trong mắt anh, tôi đang sử dụng đấu trường để được gặp Tiểu Nam.
Sau đó tôi muốn gả vào một gia đình giàu có bằng mọi giá nên mới quen biết cậu ta?"
Cố Ngôn khoanh tay ngăn cô lại, " Chứ không phải như vậy sao? Dù là trong quá khứ, hiện tại hay tương lai, Trương Ứng Tân cũng sẽ không bao giờ chấp nhận em.
Tôi hiểu ông ta."
Cô chế nhạo và trả lời thẳng thừng: " Cố Ngôn, anh làm cái trò ngu ngốc gì vậy? Ông ta có chấp nhận tôi hay không tôi không quan tâm ." Cô muốn thoát khỏi xiềng xích trên cánh tay của Cố Ngôn nhưng cô không thể.
"Anh nghĩ tôi là người thích trèo cao.
Thì ra tôi trong mắt anh là loại con gái vô liêm sỉ như vậy!"
Cô ấy nói từng chữ một, "Người anh yêu là An Vân Tây, người anh muốn kết hôn cũng là An Vân Tây.
Điều anh cần cân nhắc bây giờ là làm thế nào để kết thúc mối quan hệ của chúng ta càng sớm càng tốt, và sao đó đưa cô gái xinh đẹp quang minh chính đại bước và nhà họ Cố."
“ Em!” Cố Ngôn bị cô nói trúng tim nên không nói nên lời.
Quả thực, San đã nói không sai.
“ Anh sẽ kết hôn với An Vân Tây chứ?” San quay đầu lại, đôi mắt đẹp nhìn sâu vào mắt Cố Ngôn, nghiêm túc hỏi.
Cố Ngôn sững sờ một lúc, và trả lời: "Đúng vậy.
Tôi sẽ cưới cô ấy."
San nhếch môi với vẻ bất lực, "Vậy làm ơn, đừng lo lắng về chuyện riêng của tôi nữa?"
Cố Ngôn siết chặt cổ tay cô không muốn buông.
Hồi lâu sau, cuối cùng anh cũng tìm được cái cớ, "Hiện tại chúng ta trên danh nghĩa là vợ chồng, báo chí và các mạng lớn đều đưa tin, nếu có tin đồn rằng em đang qua lại với người đàn ông khác thì tất nhiên, nó sẽ có liên quan trực tiếp đến..."
“ Dừng.” San khinh thường đẩy Cố Ngôn ra, “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi còn không biết Tiểu Nam bây giờ đang ở đâu.”
"Nếu em tìm thấy cậu ta? Em sẽ làm gì?" Cố Ngôn miễn cưỡng hỏi.
"Hãy nói về điều đó khi tôi tìm thấy anh ấy." San trông hơi tức giận.
“ Trương Dạ Nam tốt hơn tôi ở chỗ nào?” Cố Ngôn rất muốn biết.
“Haha.” San cười nhẹ, “ Anh không biết anh ấy tốt như thế nào sao? Anh ấy so với anh yêu kiều, dịu dàng và ân cần, tao nhã và quý phái, giàu có, đối xử tốt với tôi, có giọng hát tuyệt vời, và cũng là Một người đàn ông lịch thiệp, không biết giả vờ, đối xử chân thành và ấm áp, làm việc đúng mực, có năng lực xuất chúng,và không nhận xét người khác một cách hồ đồ."
Cô ấy đã nói trong một hơi.
“Bây giờ, anh hài lòng chưa?” Nói xong, cô đẩy anh ra và rời khỏi trường băn
"Chết tiệt."
Cố Ngôn bị bỏ lại một mình ở trường bắn, rất khó chịu.
Trong mắt cô, anh thật tệ.
Ngày hôm sau, trụ sở chính của Tập đoàn R&S.
Khi Cố Ngôn đến văn phòng độc quyền của anh trên tầng 88, giấy phép sử dụng súng đã nằm trên bàn của anh.
Hiệu quả làm việc của Tiêu Vấn Ân rất cao, chỉ trong một đêm đã làm xong.
Ngồi vào bàn, anh cầm giấy phép súng mở ra, mẫu súng đã được đóng dấu rõ ràng, tem thép đã được duyệt, bên trong vẫn còn nguyên.
Anh đột nhiên nhớ đến lời so sánh của cô ngày hôm qua anh tức giận ném tờ giấy vào thùng rác bên cạch.
Nhưng nhớ lại ánh mắt phấn khích và nụ cười tuyệt đẹp của cô khi nhận được khẩu súng phiên bản giới hạn, một nụ cười ấm áp nở trên đôi môi của anh.
Trước đây anh chưa bao giờ thấy cô vui như vậy.
Anh khom người nhặt lại tờ giấy.
Dạ Hàn từ ngoài cửa văn phòng đi vào.
Nhìn ông chủ mới nhặt lại đồ từ sọt rác, "trời ạ, ông chủ bị sao vậy, có phải bị bệnh không? Thật bất bình thường."
"Thiếu gia, cuộc điều tra về việc phu nhân bị đánh thuốc ở câu lạc bộ Yuntian đã tiến triển"
Nghe vậy, Cố Ngôn nhướng đôi mắt đen,
"Nói đi."
"Người đàn ông đeo khẩu trang đã tấn công phu nhân đêm đó không thể lần ra được.
Anh ta hẳn là một tay già.
Khu vực không có camera nên không có cách nào xác minh được." Dạ Hàn kể lại.
Cố Ngôn cau mày thật sâu và nheo lại đôi mắt sắc bén, "Dường như đây không phải là ý định nhất thời, mà là một kế hoạch, một mục tiêu và sự chuẩn bị, và mục đích là nhằm