Lúc này, toàn bộ tâm trí anh đều bị những lời cô nói ngày hôm qua chiếm hết.
Không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
"Anh không biết anh ấy tốt như thế nào sao? Anh ấy so với anh yêu kiều, dịu dàng và ân cần, tao nhã và quý phái, giàu có, đối xử tốt với tôi, có giọng hát tuyệt vời, và cũng là Một người đàn ông lịch thiệp, không biết giả vờ, đối xử chân thành và ấm áp, làm việc đúng mực, có năng lực xuất chúng,và không nhận xét người khác một cách hồ đồ."
Ha,anh ấy thực sự nhớ từng từ!
Hắn cảm thấy lửa giận bừng bừng, cả người như muốn nổ tung.
An Vân Tây là người anh ấy muốn kết hôn, tại sao anh lại quan tâm San và đến vậy?
Người anh muốn kết hôn ở trước mặt, người từ bỏ sự trong trắng của mình để cứu anh đang ở trước mặt, và người đang mang thai đứa con của anh cũng ở trước mắt.
Anh ấy nên trân trọng nó không phải sao?
Anh hoàn toàn quẫn trí.
Anh nghiêng người, cúi đầu.
Giờ phút này, An Vân Tây kích động đến phát điên.
Cố Ngôn đang chủ động hôn cô.
Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy lên cổ họng.
Cô nhắm mắt, khẽ nâng cằm, nắm chặt tay hồi hộp chờ đợi.
Lúc này, San tình cờ vượt qua góc.
Phía trước không xa, cô nheo lại đôi mắt đẹp liền nhìn thấy hai người, một nam một nữ xinh đẹp, có chiều cao chênh lệch hoàn hảo.
Đó là Cố Ngôn và An Vân Tây, từ góc nghiêng này nhìn như họ đang hôn nhau.
Cuối cùng, San vẫn có chút xấu hổ.
Cô xoay người rời đi." Ngày hôm qua vừa nói mình qua lại với người khác lỡ bị chụp ảnh sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân hợp đồng vậy mà giờ ngay công ty lại đi hôn An Vân Tây!"
Cố Ngôn liếc nhìn San không chút biểu cảm, xoay người rời đi.
Đôi môi đang sắp rơi của anh đột nhiên dừng lại, không hôn.
Trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, anh làm cái trò ngu ngốc gì vậy, lại ghen tuông với San như một đứa trẻ.
Đây hoàn toàn không phải phong cách của anh, kể từ khi tiếp xúc với San, con người anh đã thay đổi hẳn so với trước đây.
An Vân Tây không đợi được nụ hôn của anh, cô không khỏi mở mắt ra.
Nhìn thấy Cố Ngôn đã đứng thẳng người, mắt nhìn sang chỗ khác, không có ý định hôn cô, cô vô cùng xấu hổ, bối rối xoắn tay áo.
Cố Ngôn nói lời xin lỗi, "Tôi xin lỗi, nó không phù hợp với nơi công cộng."
“Ừm.” An Vân Tây ngượng ngùng sau khi nghe anh nói câu này.
Cô biết chắc chắn không phải vì thế.
Theo hướng ánh mắt của anh, cô lén nhìn theo và thoáng thấy San đang lui dần về phía sau, cô chợt hiểu ra mọi chuyện.
"Chẳng lẽ Cố Ngôn không thực sự muốn hôn mình mà chỉ muốn diễn cho cô ta xem?"
Cô nghiến răng căm hận và nắm chặt tay.
Vẻ mặt bình tĩnh, cô giả vờ ngại ngùng nói: "Thiếu gia, tôi về đội dự án trước đã."
"Ừm." Cố Ngôn khó chịu gật đầu, anh đột nhiên mở cửa thoát hiểm, tự mình bước vào cầu thang.
Chán nản, anh lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và kẹp giữa đôi môi.
Anh lấy chiếc bật lửa ra định châm nhưng không được, anh lại thử châm nhưng cuối cùng vẫn không châm, cuối cùng anh ném điếu thuốc xuống đất và giẫm lên nó một cách khó khăn.
San đang đi bộ đến nhóm dự án.
Chỉ còn một vài bước.
“Ngọc San.” Giọng An Vân Tây vang lên từ phía sau.
San dừng bước và quay lại.
Nhìn thấy An Vân Tây một mình đi qua, Cố Ngôn đã không còn ở bên cạnh cô.
San có chút khó hiểu.
San hỏi, " Có chuyện gì sao?"
“Vừa rồi, cậu có thấy