Vào chủ nhật.
Cố Ngôn đi công tác đến nước M.
San cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh trong hai ngày qua nên sáng nay cô ngủ rất thoải mái.
Cô nằm trên chiếc giường lớn, lăn lộn, duỗi người và thư giãn, tâm trạng rất tốt.
Một tiếng "ding" vang lên, đó là tin nhắn của điện thoại di động.
Cô lăn lộn và đứng dậy, nhấc điện thoại lên và một tin nhắn hiện lên.
Đó là một tin nhắn từ Cố Ngôn, "Anh không thể về hôm nay, có lẽ ngày mai mới có thể quay về được"
Đọc xong, cô ném điện thoại sang một bên, liên quan gì đến cô nếu anh ta không thể quay về hôm nay? Như thể cô đang đợi anh vậy.
Cô quá lười để trả lời tin nhắn của anh.
Không buồn ngủ, San đơn giản đứng dậy tắm rửa và mặc một bộ quần áo bình thường.
Cô đến phòng khách và thấy rằng Triệu Cẩm Dung đã dậy sớm và đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Đã lâu rồi, bà không ra khỏi phòng, vẻ mặt San vui mừng khôn xiết, coi vội vàng đến gần, ngồi bên cạnh quan tâm hỏi han.
"Bà ơi, hôm nay trông bà thật tốt."
“Gặp lại con khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn.” Triệu Cẩm Dung cười hiền hâu.
"Cảm ơn trời đất! Lần này việc sử dụng loại thuốc mới ở nước M đã thực sự phát huy tác dụng.
Không thể tin được là loại thuốc mới lại có thể có tác dụng tốt như vậy." Giọng San phấn khích, cô vô cùng nhẹ nhõm khi thấy tình trạng của bà mình ngày một tốt hơn những ngày này.
Sau một thời gian dài thân thiết, cô từ lâu đã coi Triệu Cẩm Dung như người thân duy nhất của mình.
“Bà ơi, con muốn ôm.” San hiếm khi làm nũng, cô chủ động rúc vào vòng tay của Triệu Cẩm Dung.
Cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, cảm giác thực sự khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.
“Thật tốt” bà nhẹ nhàng vuốt v e cô, bà thực sự càng ngày càng thương đứa trẻ này.
“Giữa con và Cố Ngôn, ta nghĩ gần đây hai đứa khá hợp nhau.” Triệu Cẩm Dung đột nhiên nói, “Nếu con đổi ý, ta có thể giúp con.”
San sửng sốt một hồi, nhanh chóng phủ nhận, "Không được, rõ ràng là không phải.
Bà nội, Cố Ngôn và An Vân Tây họ đang yêu nhau sớm thôi sẽ sinh cháu trai cho người.
Nếu như con không thể là cháu dâu, con có thể làm cháu gái bà.
"
“Haha." Triệu Cẩm Dung cười mơ hồ.
Hai người trò chuyện một lúc.
San nhìn đồng hồ tây trong phòng khách rồi đứng dậy, "Bà ơi, đã đến giờ con phải tăng ca rồi." Nói cũng lạ, hôm nay cô không phải tăng ca, mà Từ An Ninh gọi cô tới, rõ ràng thứ hai mới có thể xử lý những chuyện này.
“Chà.” Triệu Cẩm Dung biết rất rõ rằng bà ấy đã yêu cầu Từ An Ninh sắp xếp cho San làm thêm ngày hôm nay.
San ngạc nhiên nhìn quanh và nói: "Quái lạ, sao hôm nay không thấy Quản gia?"
“Ta cho cậu ta nghỉ hai ngày." Triệu Cẩm Dung nói, “Không sao, con đi làm đi."
"Dạ, con làm xong trước năm giờ chiều.
Con đi mua đồ về và làm bữa tối cho bà.
Làm món thịt bò bông tuyết yêu thích của bà thì sao?" San cười ngọt ngào.
“Được rồi, được rồi.” Triệu Cẩm Dung mỉm cười.
San cầm áo khoác, đứng dậy rời đi.
Trước khi ra ngoài, cô để ý thấy cả bộ dụng cụ pha trà đã được sắp xếp gọn gàng trong phòng khách.
Như, hôm nay sẽ có khách ở nhà? Cô nhìn lại bà, và sau đó nhận thấy rằng bà hôm nay ăn mặc khá chỉnh tề.
Một thời gian dài, Triệu Cẩm Dung nán lại trên giường bệnh, mỗi ngày mặc một chiếc áo choàng màu trắng dễ thay giặt.
Biệt thự của gia đình họ Hạ.
An Vân Tây đứng trước gương soi toàn thân, liên tục chọn bộ quần áo sẽ mặc khi đến gặp Triệu Cẩm Dung hôm nay.
Cô đã thử đi thử lại vài bộ nhưng đều không hài lòng.
Phòng thay đồ sang trọng được trang trí với tông màu xám cao cấp, rộng hàng trăm mét vuông, hơn chục tủ quần áo rộng mở, là quần áo mới, hàng trăm túi xách, các nhãn hiệu cao cấp lớn, đủ loại.Tất cả các màu sắc và kích cỡ có sẵn, có thể trộn và kết hợp theo ý muốn.
Cuộc sống xa hoa như vậy là điều mà An Vân Tây trước đây không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ đầy kim cương và đeo nó quanh cổ.
Tôi chọn một đôi bông