Rdan, ánh sáng quán bar.
Đêm nay gió thổi, và trời trở nên mát mẻ hơn.
Gió thu rung rinh trên bầu trời những chiếc lá còn sót lại, những ngọn đèn đường mờ ảo.
Toàn bộ quán bar được trang trí với tông màu xanh lam thuần khiết, tạo cho người ta một ảo giác về sự yên bình, khác biệt hoàn toàn so với những hộp đêm náo nhiệt khác.
Trong sảnh tầng một, một số ban nhạc nước ngoài đang chơi nhạc nhẹ.
San mặc một chiếc áo khoác màu đen, để không gây rắc rối, cô đeo thêm khẩu trang để an toàn.
Theo lộ trình mà Cố Ngôn nói với cô ấy, cô ấy bước vào bằng cửa phụ của Rdan và đi thang máy đặc biệt lên tầng cao nhất.
Khi ra khỏi thang máy, cô ấy tháo khẩu trang và hết hồn.
Bên ngoài trải thảm mềm, toàn bộ môi trường tối tăm, gần như tối đen.
Không có điểm cuối với hành lang dài hình chữ nhật, và dường như có những ô riêng biệt ở hai bên.
Nó không giống với hội trường rộng rãi mà Cố Ngôn mô tả.
Cô ấy đã đi sai? Cô nghi ngờ tiến về phía trước.
Bước đến cửa phòng, cô nghe thấy bên trong có tiếng nức nở yếu ớt.
San sinh ra đã là kẻ tộc mạch, muốn thay đổi cũng không được, chưa kể đây còn là lãnh địa của Tiêu Vấn Ân.
Cô không thể nghĩ ra điều gì, và không chút đắn đo, cô đẩy mạnh cánh cửa ra.
Bên trong xảy ra một cảnh tượng không thể nào chịu nổi, một cô gái trông chừng mười tám mười chín tuổi, quần áo rách một nửa, trước mặt có chục cốc bia, hai người đàn ông trung niên, đầu mập mạp đang kéo cô gái trong khi uống.
Đôi mắt cô gái sưng lên vì khóc, và sắp nôn.
Cô gái quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin thương xót, "Chủ tịch Hoàng, chủ tịch Trương, thả tôi ra.
Làm ơn, tôi thực sự không biết uống rượu"
Trong phòng, tiếng cười quỷ dị vang lên.
"Đừng trốn, không uống được chút rượu này, về sau ngươi hầu hạ chúng ta như thế nào?"
Một người đàn ông thô bạo bóp cằm cô gái, trên tay cầm cả chai rượu đỏ định ép xuống.
Đột nhiên, bình rượu trên tay bị người phía sau giật mất.
Hắn tức giận quay lại mắng: "Ai dám xen vào việc của Lão Tử."
Giọng nói của San vô cùng lạnh lùng, "Cô ấy nói không uống được, mấy ông không hiểu tiếng người sao?"
"Cô là ai, chán sống rồi ...!Người đàn ông này là Chủ tịch Hoàng này đứng lên, định hét vào mặt San, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của cô, anh ta sững sờ.
Nét mặt lạnh lùng quyến rũ, thuộc hàng nhất phẩm.
Hắn tại chỗ ch ảy nước miếng.
“Người đẹp, cô ta không uống rượu, sao em không đi cùng chúng tôi uống hai ly?”
Ông Trương lấy từ trong túi ra một xấp tiền dày, ném lên bàn, "Chỉ hai ly., tất cả đều là của em."
Nói xong ông ta bước tới kéo San
“A!” Chủ tịch Trương đột nhiên hét lên một tiếng như heo kêu.
Ngay sau đó là một tiếng "cạch", tiếng xương trật khớp vang lên rõ ràng.
"Ahhh! Đau quá!" Cánh tay của ông Trương bị San kéo và trật ra, cơn đau khiến ông nằm xuống đất lăn lộn, hét lên.
Thấy tình thế không ổn, ông Hoàng định đứng dậy bỏ chạy thì bị ai đó đá tới tấp, đá thẳng vào người khiến ông ta ngã vào góc phòng vô cùng xấu xí.
San nghi ngờ nhìn người đó.
Đôi mắt xinh đẹp của cô mở to, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, "Tần Cửu, sao cô lại ở đây? Cô ra tù rồi sao?"
“Ừm, hai ngày trước tôi đã được thả ra sau khi chấp hành án” Tần Cửu xoa xoa hai tay tỏ vẻ chán ghét vừa rồi chính mình đụng phải cặn bã.
Nhìn thấy Tần Cửu, cô gái bị bắt nạt trong phòng vội vàng quỳ xuống, "Chị Tần, em xin lỗi vì đã gây phiền phức cho chị."
Tần Cửu đỡ cô gái dậy, "Đồ ngốc, óc heo! Cô có việc gì thì đi ra tìm tôi.
Người khác bảo cô làm gì thì làm.
Trong đầu cô đã chất đầy rơm rồi sao không cút ra ngoài?"
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cô gái lau nước mắt, vội vàng cúi đầu rời đi.
Cô ấy chạy nhanh đến nỗi, biến mất ở cuối hành lang trong tích tắc.
Lúc này, Tiêu Vấn Ân, Yuyi và Chu Nhất Minh đều đã đến.
Tiêu Vấn Ân đến gần, nhìn đống hỗn độn và cau mày, "Chuyện gì vậy?"
Chủ tịch Trương và chủ tịch Hoàng đương nhiên biết con trai nhà họ Tiêu, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy.
Ông Hoàng bước tới và than phiền một cách hằn học: "Tiêu thiếu gia, đây là lãnh địa của anh.
Con ả ngu ngốc này không biết từ đâu tới chỗ này đánh tôi."
Trương chủ tịch lay động cánh tay, đau đớn r3n rỉ, mồ hôi đầm đìa, "Cánh tay của tôi bị trật khớp rồi.
Tiêu thiếu gia, cậu phải yêu cầu cô ta bồi thường cho tôi!"
"Bồi thường? Giỡn hả! Rdan quy tắc do Tần Cửu tôi đặt ra.
Không ai có thể ép buộc phụ nữ, nếu không chúng tôi có quyền đánh." Tần Cửu chân dài bước ngồi xuống bàn bênh cạnh.
Tiêu Vấn Ân lúc này mới nhìn về phía Tần Cửu.
Khí chất anh hùng hấp dẫn, đôi mắt dài và híp như có sức hút hồn người, sống mũi cao, nước da màu lúa mì khỏe khoắn, vẻ đẹp hoang sơ độc đáo khó quên.
“ Cô có phải là quản lý mới không?" Tiêu Vấn Ân tò mò hỏi.
Trước đây