"Xin chúc mừng, anh nghe nói rằng em đã được tuyên bố trắng án." Giọng nói ác độc, cùng với vẻ ngoài mê hoặc, anh vẫn là phong cách thường thấy.
San nghe Tần Cửu nói rằng chính Long Nghị đã nhờ Tần Cửu chăm sóc cô ấy trong trại tạm giam.
Vì vậy, cô đã nợ anh một ân huệ.
“Cảm ơn.” San chân thành cúi đầu cảm ơn Long Nghị.
"Hahaha.
Thật không dễ dàng để nhận được lời cảm ơn của em." Long Nghị đến gần, "Ồ, Cố Ngôn đã để cho em bao nhiêu tổn thương.
Còn suýt nữa phải ngồi tù.
Nhà họ Cố không tốt chút nào, hãy cân nhắc về bên cạnh anh, thế nào? Anh hứa với em sẽ nâng em như trứng hứng như hứng hoa không để ai bắt nạt em.
"
" Đùa à, tôi còn không biết con người anh như nào." San trừng mắt nhìn anh.
“Nhìn đi em lại từ chối rồi, anh đau lòng quá.” Long Nghị ra hiệu che ngực.
“Tôi đi trước, và tôi sẽ trả lại những gì tôi đã nợ anh.” San đảo mắt và quay người rời đi.
"Chờ đã, có vài điều anh nghĩ rằng em cần biết."
San nhìn lại.
“ Người đã đánh em trong tù.
Lê Y Sư đã biến mất.” Long Nghị kiềm chế tà khí, đột nhiên nghiêm túc nói.
San dừng lại, khuôn mặt xinh đẹp nửa ngạc nhiên nửa trang nghiêm.
Tần Cửu thổi ngón tay chế nhạo, "Tôi thật sự nhịn không được, San, cô đã xúc phạm ai? Làm cho một người biến mất như vậy, thế lực phía sau không nên coi thường."
"Tôi không biết.
Tôi thường không giao du nhiều.
Tôi không nên xúc phạm bất cứ ai." San lắc đầu.
Cô cảm thấy Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu không thể làm chuyện như mua chuộc hay giết người.
Long Nghị, khoanh tay ôm ngực cất lời, "Ít nhất, trong phạm vi ảnh hưởng của anh, không có dấu vết của Lê Y Sư.
Haha, lai lịch của bên kia không dễ dàng gì.
San, em phải cẩn thận trong thời gian này."
" Hiểu rồi, cảm ơn đã quan tâm." San nhẹ gật đầu.
“ Về cạnh anh đi sẽ an toàn hơn cho em.” Long Nghị nháy mắt với cô.
San đảo mắt và phớt lờ anh.
Sau đó, cô đi bộ đến cuối và đi thang máy lên tầng cao nhất.
Khi lên đến tầng cao nhất, cô phát hiện ra ở đây giống như một thiên đường, khác hoàn toàn với tầng dưới.
Tiêu Vấn Ân đang đợi San, khi anh ấy nhìn thấy San cuối cùng cũng đi lên, anh trêu chọc, "Chị dâu, nhiệm vụ của em đã hoàn thành.
Em đi trước, cửa bênh này, đừng đi nhầm cửa."
San xua tay, " Cậu bận thì đi đi.
Tôi không sao."
Tiêu Vấn Ân nhặt áo vest của mình và vui vẻ rời đi.
San đẩy cửa bước vào phòng, nơi các món ăn thịnh soạn đã được dọn sẵn.
Yuyi niềm nở vẫy tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, "Nhanh lên, ngồi ở đây đi."
“Cảm ơn vì đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn như vậy.” Chu Nhất Minh nhẹ nhàng nói.
San mỉm cười, " Không đâu, nhờ anh mà tôi mới có cơ hội ngồi đây, tôi cũng nên cảm ơn anh rất nhiều.
Có quá ít công chức tận tụy với nhiệm vụ của mình như cáng bộ Chu đây."
Yuyi niềm nở như chủ nhà, "Ăn đi, ăn cơm thôi!" Sau khi nói xong, cô ấy gắp một con tôm cho Chu Nhất Minh và một con tôm khác cho chính mình.
Yuyi thỉnh thoảng phục vụ đồ ăn cho Chu Nhất Minh, chăm sóc những thứ nhỏ nhặt như thể cô là một người bạn gái anh.
Chu Nhất Minh hơi ngượng ngùng và lùi lại phía sau, "Không, cảm ơn."
"Cái gì? Anh vẫn cho rằng đồ ăn tôi phục vụ không ngon? Nhân tiện, Cảnh sát Chu, anh có bạn gái chưa?" Cô ấy hỏi thẳng ra.
"Ho ho."
"Khụ khụ."
Chu Nhất Minh và San gần như bị sặc cơm.
San không khỏi đổ mồ hôi thay cho Yuyi, mặc dù cô biết rằng Yuyi thường hoạt bát và dễ thương, nhưng thật quá đáng khi hỏi một người đàn ông một câu hỏi như vậy ...
Chu Nhất Minh hơi xấu hổ, nhưng thành thật trả lời: "Chưa."
"Vậy thì em yên tâm rồi.
Ăn cơm đi, anh nhìn em làm gì?" Yuyi cười rạng rỡ, ngọt ngào.
Cô ấy đã ngậm miếng bít tết vào miệng, hai má phồng lên, trông rất đáng yêu, cô ấy hỏi: "Anh thích kiểu con gái nào vậy? Nhìn em có hợp gu không?"
"Ho ho." Anh ho liên tục.
Yuyi đứng dậy vỗ mạnh vào lưng anh, nửa đùa nửa thật, "Nhìn anh thật đáng yêu.
San cậu nói xem chúng tôi có hợp đôi không?"
Chu Nhất Minh không biết là vì xấu hổ hay vì ho quá nhiều.
Anh lại vẫy tay ra hiệu cho Yuyi dừng lại.
Sau khi bình