"Dù sao thì người luôn bên cạnh và có thể giúp đỡ anh ấy trong công việc chính là tôi.
Còn cô? Có ích gì? Hằng ngày, chúng tôi đều tiếp xúc với nhau, ngay cả những chuyến công tác......"
Ngô Băng Uyển thở hắt, cố trấn tĩnh mình lại.
Cô ta lấy ngón tay đùa nghịch với lọn tóc xoăn trên má mình, cười cợt nhả và giở giọng úp mở mập mờ.
"Công tác thì thế nào?"
Mặc Đình Khâm đột nhiên bước vào, trên tay còn cầm một tách cà phê vừa đi vừa nhâm nhi, một tay bỏ vào túi quần.
Hôm nay anh chỉ mặc một chiếc quần dài thoải mái và chiếc áo thun đen rộng rãi, nhưng vì hình thể quá đỗi hoàn mĩ, dù chỉ là bộ đồ ở nhà đơn giản, chung quy lại vẫn là khí chất cao một trượng.
Anh đến cạnh Hàn Vi ngồi xuống, ung dung gác chéo chân như đang muốn xem Ngô Băng Uyển sẽ nói gì tiếp theo.
Ngô Băng Uyển cứng miệng.
Cô ta thừa biết là sự lấp lửng về câu nói của mình đều là tấm màng giăng ảo hòng đả kích Hàn Vi.
Thực tế đã có bao giờ anh chịu gần gũi với cô ta lấy một lần nào đâu chứ, đến đây chỉ là múa rìu qua mắt thợ.
Cô ta bặm chặt môi mình im phăng phắc, ánh mắt liên tục nhìn vào khoảng cách của cặp đôi ngồi đối diện mình.
Hàn Vi đủ tinh ý để nhận ra sự gượng gạo của Ngô Băng Uyển, cô cong môi cười nhẹ, ánh mắt sâu xa để thưởng thức một màn bẽ mặt đẹp mắt.
Cô ta đã quá nhiều lần thách thức cô, nên đáng một lần được nhận lại quà đáp lễ.
Hàn Vi nhích sát người lại Mặc Đình Khâm, tì cằm lên bờ vai vững chắc, dùng ánh mắt hết sức đa tình mà nũng nịu.
Tay cô giả vờ như chỉnh lại áo trên người anh, nhưng lại cố tình kéo để cổ áo ghì xuống, để lộ ra dấu hôn đỏ chói mắt và vết xước dài mờ mờ mà không biết hôm qua mình đã để lại từ lúc nào.
"Anh xem, mặc áo vội quá.
Sao lại để nhân viên thấy được hình ảnh không chỉnh chu thế này!"
Ngô Băng Uyển nhíu mày, thứ cô ta nhìn thấy khiến tâm trí như muốn phát điên lao tới mà cào xé Hàn Vi.
Cô ta nghiến răng, sắc mặt đen sầm đến đáng sợ.
Mặc Đình Khâm nhìn Hàn Vi, thấy hành động này của cô thật là thú vị.
Nét bướng bỉnh này rất lâu rồi anh không thấy, thế mà trong lòng lại cảm thấy rất vui.
Anh nhếch môi cười hắt, như một người lớn đang nhìn một cô nhóc nhỏ đang pha trò.
Ánh mắt cưng chiều đó lại lọt vào mắt Ngô Băng Uyển, cô ta hắng giọng, không muốn nhìn nữa, thật sự là nhìn không nổi.
"Em biết em đang làm gì không?"
Mặc Đình Khâm bắt lấy bàn tay đang vuốt nhẹ trên đùi mình, thì thầm bằng chất giọng trầm khẽ bên tai, ánh mắt mang ý cười mê hoặc.
Hàn Vi không để ý đến lời anh nói, chỉ chăm chăm liếc nhìn về phía Ngô Băng Uyển đang nén cơn lôi đình.
Càng thấy sắc mặt khó coi của cô ta, cô càng cố tình tỏ ra gần gũi với anh, thích thú với trò đùa khích bác này.
Thì ra là cảm giác này, thảo nào lần nào gặp cô ta cũng đều làm trò này trước mắt cô.
Lúc đó chắc cô ta hả hê lắm!
"Buổi chiều còn có cuộc họp quan trọng, Băng Uyển mang tài liệu cần ký đến cho ngài duyệt trước!....!Cũng sắp tới giờ rồi, Băng Uyển có thể đợi đi