Ngày hôm đó quả thật là một ngày đáng nhớ mà mãi cho đến sau này khi bồi hồi nhớ lại, Tử Đằng vẫn rùng mình ớn lạnh.
Cô không nhớ rõ mình đã về nhà bằng cách nào chỉ biết rằng cái lắc đầu của Lâm Minh Hải, vẻ ngờ nghệch không hiểu chuyện gì đang xảy ra của người đàn ông tên ấy Phùng Đức Cường vẫn hẳn sâu trong tâm trí cô như một sự ám ảnh điên cuồng.
"Cô có sao không? Tôi không có ý làm chuyện như vậy.Thực tình xin lỗi cô!"
Phùng Đức Cường lấy chiếc áo khoác của anh khoát lên người cho Tử Đằng.
Người đàn ông tên Phùng Đức Cường ngày hôm ấy tuy trên người đầy thương tích nhưng anh ta lại có cử chỉ đặc biệt quan tâm đến Tử Đằng.
Mặc dù Phùng Đức Cường đã nói rằng không hiểu sao anh lại có mặt ở đây, và chưa từng có cuộc hẹn nào trước đó với Tử Đằng, nhưng Minh Hải vẫn không tin vì anh chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy.
Những lời nói và cử chỉ đó lại càng làm cho Minh Hải hiểu lâm Tử Đằng càng thêm sâu đậm.
Anh thậm chí còn không điều tra kỹ lưỡng vì chuyện này dù sao cũng có rất nhiều lỗ hổng.
Điều này cũng dễ hiểu vì mưu kế này được tính toán rất kỹ lưỡng, mặc khác từ đầu tới cuối ai cũng chỉ tập trung vào hiện trường mắt thấy tai nghe nên điểm này không có ai nghỉ ngờ đến Tuyết Mai cả, ngay cả Tử Đằng sau khi xảy chuyện cũng chưa từng nghi ngờ đến em gái mình.
Chuyện ầm ï ở khách sạn đó sau đó cũng nhanh chóng qua đi vì Minh Hải quá thất vọng và đau khổ nên đã bỏ đi về nhà để lại một mình Tử Đằng ở đó.
Người đàn ông tên Phùng Đức Cường mới nhận thức được rằng mình đã sa chân vào chuyện rắc rối nên muốn ở lại an ủi cô nhưng Tử Đằng trong cơn đau khổ và tuyệt vọng không muốn gặp mặt anh ta nữa.
Tất cả những diễn biến đó, Tuyết Mai đều không có mặt.
Cô ta lấy lí do đi chơi với bạn nên đã phủi sạch mọi thứ liên quan đến mình.
Nhưng còn kẻ đồng lõa với cô ta là tay nhân viên khách sạn đó đã thu được khá