Sau khi từ tòa án trở về, Tử Đằng cảm thấy khắp cả người mệt mỏi vô cùng.
Tuyết Mai sau khi nhận được phán quyết cuối cùng liền đi thẳng một mạch không thèm nhìn chị mình một cái.
Tử Đằng nhìn thấy điệu bộ không cam tâm của Tuyết Mai cũng không mấy ngạc nhiên.
Vốn dĩ cô cũng không hy vọng em mình có thái độ ngoan ngoãn hơn.
Đây là việc khó xử nhất đối với Tử Đằng từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Khi về tới nhà họ Hoa, Phùng Đức Cường đã nấu món ăn ngon đợi cô sẵn ở nhà.
Khi vừa nghe tiếng xe của Tử Đằng, anh liền hồi hộp chạy ra.
"Mọi chuyện sao rồi?"
Phùng Đức Cường ân cần hỏi.
Tử Đằng sà vào lòng chồng mình thở hổn hển: "Mệt quá!"
Cách đó trong phòng khách nhà họ Hoa, Vương Phong đang ngồi chờ để khám bệnh cho Tử Đằng.
Khi nhìn thấy hai người họ hạnh phúc như vậy, trong lòng anh cũng cảm thấy vui lây.
Mặc dù trước kia anh có buồn một chút nhưng sau đó anh đã gác được tâm tư riêng của mình lại mà chỉ xem cô như một người bạn, một bệnh nhân mà mình điều trị.
Khi thấy người đó hạnh phúc anh cũng cảm thấy vui lây.
Có lẽ Tử Đằng đổi với không thể chạm đến, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Sau khi hai người tay trong tay đi vào trong, Phùng Đức Cường mới chợt nhớ đến Vương Phong: "Anh quên mất.Có bác sĩ điều trị cho em nãy giờ đang chờ ở đây"
Tử Đằng lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của Vương Phong.
Cô mỉm cười chào vị bác sĩ: "Chào anh, đã lâu không gặp"
Tử Đằng nói.
Vương Phong nghe vậy liền xua tay: "Không cần đâu.Tôi tự về được rồi, không làm