Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu ra ngoài gặp bạn bè trò chuyện để giải sầu một lát rồi về nhà.
Hai người không hay Tử Đằng và Phùng Đức Cường đã ngồi trên ghế sô pha chờ sẵn.
"Cuối cùng cha mẹ cũng đã về rồi"
Tử Đằng vui mừng đứng dậy.
Hai song thân của cô lại mang tâm trạng nặng nề khi nhìn thấy hai vợ chồng cô.
Tử Đằng biết cha mẹ khó xử nên mới chọn cách tránh mặt.
Tuy nhiên dù sao cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên nhờ hai người là thích hợp nhất.
Tử Đằng tiến đến gần cha mẹ cô ân cần nói: "Con biết cha mẹ buồn trong lòng, cũng có chuyện không dám nói ra.Chỉ là chuyện này nghĩ đi nghĩ lại vẫn phải nhờ cha mẹ là thích hợp nhất"
Nghe Tử Đằng nói, Hoa Quân Tử và Bạch Lệ Thu đưa mắt nhìn nhau cảm thấy hoang mang lạ thường.
Đêm nay Tuyết Mai ở trong quán bar uống rất nhiều rượu.
Từng chai rượu mang ra nhanh chóng được uống cạn sạch.
Có lẽ trong lòng có nhiều nỗi niềm muốn bày tỏ nhưng lại không biết nói cùng ai.
Bây giờ chỗ đi về chỉ có biệt thự của ý đồ lợi dụng Trương Quân Hải chứ không phải yêu thương gì.
Bây giờ mọi chuyện đã tan tành mây khói như vậy thì cô ta không có lý do gì để về đó nữa.
Phục vụ bàn khi thấy Tuyết Mai uống không ngừng cũng rất ái ngại nhìn cô.
Tuy nhiên cô ta tỏ ra rất cương quyết, miệng liên tục kêu thêm rượu.
"Thưa cô, tôi thấy cô xem chừng đã uống rất nhiều rồi.Quán chúng tôi sắp đóng cửa.Hay là cô về đi"
Chàng nhân viên phục vụ rụt rè nói.
Tuyết Mai lúc này đã ngà ngà say.
"Sẽ ra