Trong phòng khách lớn của Hoa Gia, tình hình có vẻ ngày càng căng thẳng.
Không khí lúc nào cũng như dây đàn đến nỗi chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến thế trận vỡ òa.
"Đã có lòng nghi ngờ, chuyện gì cũng có thể bóp méo được"
Giọng Tử Đằng nhẹ nhàng nhưng vẫn đanh thép như cá tính quật cường của cô vậy.
Hoa Quân Tử nghe vậy liền tái mặt.
Ông quay sang Tử Đằng mắng: "Sao con có thể nói những lời như vậy trước mặt Lâm lão gia và Minh Hải? Mau xin lỗi nhanh lên"
Tử Đằng liên đứng dậy nói: "Con không sai.
Sao phải xin lỗi? Nếu như cha gọi con chỉ để nói những chuyện này thì con xin phép lên phòng đây.
Còn những chuyện còn lại ai muốn nghĩ sao cũng được"
"Khoan.
Như vậy còn hôn sự này thì sao?"
Hoa Quân Tử đã mất bình tĩnh.
Tử Đằng quay sang nhìn Minh Hải thấy anh đến cả ánh mắt nhìn cũng không cho cô một cái liên mỉm cười cay đắng: "Hôn sự này không có cũng không sao."
Nói rồi Tử Đằng bỏ đi một nước lên lầu.
Hoa Quân Tử tức tôi nhìn theo không nói nên lời.
Tức thì bệnh đau tim của ông lại tái phát khiến ông phải đưa tay lên ngực mình thở hổn hển.
Bạch Lệ Thu thấy vậy liền lo lắng: "Lão gia ông không sao chứ? Tử Đằng nó nói vậy có nghĩa là nó không phải là người làm ra những chuyện như vậy đâu."
Tuyết Mai thấy tình hình có vẻ ngày càng nghiêm trọng hơn liên trong bụng cười thâm.
Tuy nhiên cô ta vẫn giả vờ làm xoa dịu tình hình.
"À! Mọi người đừng nghiêm trọng như vậy chứ thật ra.."
Minh Hải đưa tay ôm đầu đi về phòng mình mà không nói gì nữa.
Ngay cả Lâm Ngọc Dung cũng cảm thấy tâm trí rối bời.
Trong một quán cà phê sang trọng nằm trong phố Ngọc Lộ, một đám người đang rảnh rỗi vừa bàn chuyện vừa