Mặc dù đã được nhiều người trong buổi tiệc quan tâm nhưng Hoa Tuyết Mai lấy cớ là nhiêu người nên không biết chọn ai, cô dễ dàng từ chối đám đông sau đó ngó xung quanh tìm chị mình.
"Chị ở đây à? Để em tìm mãi.
Sao chị lại bỏ em một mình với đám đàn ông khiếm nhã đó?"
- Hoa Tuyết Mai thấy chị mình ngồi uống rượu một mình bên ngoài dưới tán cây hoa hạnh liền xách váy đi đến.
Hoa Tử Đằng tay cầm ly rượu xoay một vòng rồi lại đưa lên miệng uống một ngụm.
"Chị không giỏi ăn nói cũng không muốn cùng người khác tạo dựng quan hệ.
Nếu không phải cha kêu chúng ta phải có mặt chắc giờ này chị đã ở trong phòng trùm kín chăn ngủ rồi"
"Chị của em vẫn là ngàn năm không thay đổi được tính khí của mình"
- Giọng một người đàn ông trầm ấm vang lên làm hai người con gái giật mình.
Hoa Tuyết Mai ngước nhìn lên thấy người đến là Lâm Minh Hải.
Hoa Tử Đằng cũng một chút bối rối xen lẫn là ngạc nhiên.
"Sao anh lại đến đây?"
- Hoa Tử Đằng hỏi.
Lâm Minh Hải với khuôn mặt trắng như men sứ và mặc một bộ vest trắng trông lại càng lịch thiệp hơn.
Lâm Minh Hải lướt qua ánh nhìn của mọi người và trong đó có cả Hoa Tuyết Mai để đến gần bên Hoa Tử Đằng, sau đó anh nhẹ nhàng lấy ly rượu ra khỏi tay cô.
"Nếu như anh không đến có lẽ em đã uống rượu đến say bí tỉ rồi."
Nói rồi Lâm Minh Hải quay sang Hoa Tuyết Mai.
"Phải không em?"
Anh không biết chỉ một cái thoáng nhìn của anh đã làm Hoa Tuyết Mai phải lúng túng.
"Đúng vậy...!
chị ấy...!
lúc nào cũng thích uống rượu.."
Mong mọi người có thể chúc phúc cho hai gia đình chúng tôi"
Hoa Quân Tử vừa dứt lời, một tràng pháo tay lớn